Lý Vân Tiêu hao hết chân nguyên, Thùy Chủ Trầm Phù ảm đạm, không còn lực xuất
kiếm liền bị Lục Sí nhìn thấu.
– Nếu không xuất kiếm, tới phiên ta giết ngươi!
Trên mặt Lục Sí đầy máu tươi, nhưng trong mắt hiện vẻ hưng phấn, đi từng bước
tới trước mặt Lý Vân Tiêu:
– Chỉ cần quét sạch đám rác rưởi các ngươi, trong hai giới không còn ai ngăn
cản ta!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, tay phải vung lên, thanh kiếm biến mất, hai
tay chậm rãi tạo thành chữ thập kháp ra lôi ấn.
Bùm bùm cách cách…
Một đạo thanh lôi hiện ra trong tay, lôi quang bắn ra bốn phía.
Lục Sí khựng lại, cười ha hả:
– Ha ha ha, một đời Giới Vương, làm sao vậy? Suy yếu như thế, thậm chí không
ngưng tụ được tử lôi sao? Chỉ có thanh lôi chơi đùa, là muốn điểm đèn cho mình
trước khi chết?
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng khổ tâm, không ngừng vận chuyển chân nguyên muốn
hóa tử lôi, nhưng làm gì còn chút chân nguyên nào? Lôi quang không ngừng lóe
ra, nhưng không thể chiết xuất thành tử lôi!
– Ha ha ha, quả nhiên là đồ chơi của tiểu hài tử, đây là chí tử bất khuất của
ngươi sao? Không có thực lực chống đỡ, chung quy chỉ là chuyện cười, làm trò
cười cho người khác!
Trong mắt Lục Sí phát lạnh, cốt kiếm vung lên, yêu khí thao thiên nhất thời
hội tụ, một mảnh kiếm giới mở ra.
– Đại Phạm Thánh Kiếm!
Sắc mặt Lục Sí ngưng tụ, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một đạo kiếm quang, kiếm
mang bị nhuộm thành màu đỏ vì nhiễm máu, giống như rặng mây đỏ lướt qua vũ
trụ.
Sắc mặt Ba Mộc ảm đạm, thở dài một tiếng nói:
– Thiên đạo miểu miểu, vạn vận như con kiến, chung quy không thể sửa.
Đột nhiên bàn tay hắn bị lôi kéo, Xa Vưu bắt được cổ tay hắn, mạnh mẽ nhổm
người, há mồm liền mắng:
– Vừa rồi…ta…đã nói qua…lão bất tử ngươi…đừng…đừng luôn nói…những lời ủ
rũ…ảnh hưởng…ảnh hưởng tâm tình…bổn đại gia…
Nói xong một câu đứt quãng hắn lại té xuống, tiếp tục phun máu tươi.
Ba Mộc nhìn hắn thở dài một hơi, nguyên bản cũng không muốn trị liệu, dù sao
kết quả vẫn là chết. Nhưng ý niệm chợt sinh, vẫn vươn tay ra tiếp tục đem chân
nguyên của mình rót vào trong cơ thể Xa Vưu.
Lúc này Lý Vân Tiêu vô cùng yên lặng, vẻ mặt không chút diễn cảm, không ngừng
cố gắng ngưng tụ chưởng tâm lôi đình.
Mặc dù là thân thể của hắn cũng bắt đầu hóa thành lôi quang, muốn dung nhập
vào trong tử thanh song sắc lôi.
Giờ này phút này hắn đã không còn nghĩ tới kết cục, không muốn nghĩ chuyện quá
khứ, chỉ chuyên chú tụ lôi.
Đột nhiên trong lòng hắn vừa động, một thanh âm vang lên bên tai.
Đồng tử hắn co rụt lại, kinh ngạc nói:
– Tiểu Thanh?
Thanh âm kia đúng là của tiểu Thanh truyền tới, nói:
– Ngươi làm như vậy hẳn phải chết không nghi ngờ, để cho ta giúp ngươi một
tay đi.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
– Nhưng thương thế của ngươi…
Tiểu Thanh lạnh nhạt:
– Nếu ngươi chết, ta cũng khó tránh một kiếp.
Dứt lời, không đợi Lý Vân Tiêu trả lời, hắn liền biến mất khỏi Giới Thần Bi,
trực tiếp phụ lên người Lý Vân Tiêu.
Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, chỉ cảm thấy lôi năng lan tràn khắp người, bản
thân cảm ứng thiên địa lôi đình càng tăng thêm một tầng.
Bùm bùm cách cách…
Song sắc lôi quang trong lòng bàn tay liền biến thành màu tím, lôi năng cường
đại đột nhiên tản ra, trực tiếp ngưng tụ thành lôi tinh khâu quanh người hắn,
hơn nữa từng vòng phát tán, hiện ra sắc thái bất đồng, hơn cả trăm vòng như
thế.
– Cái gì?
Đồng tử Lục Sí đột nhiên co rụt lại, kinh hãi:
– Điều này không khả năng!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, khóe môi cười lạnh, khôi phục lại tư thế ung
dung bình tĩnh như trước:
– Ngươi nhất định thập phần không cam lòng, cảm thấy phi thường tiếc nuối đi.
Mặc dù là Thiên Giới chi chủ, trải qua cuộc chiến hôm nay chung quy phải hóa
thành bụi đất.
Đột nhiên bên ngoài giới khanh thiên địa nổ vang, tản mát ra ánh sáng kỳ dị
đan xen thành một mảnh lôi điện chi hải, cùng lôi tinh khâu trong giới khanh
chiếu rọi lẫn nhau.
Trong khoảnh khắc vạn lôi tề tụ, một cỗ uy lực khổng lồ chưa từng có buông
xuống, rơi vào bên trong giới khanh.
Ba Mộc kinh ngạc há to mồm, nhìn lôi điện chớp nháy, chẳng những là giới
khanh, cả nam vực đều đắm chìm trong một mảnh lôi điện mênh mông đại hải.
Giờ khắc này toàn bộ cường giả được Đinh Linh Nhi cứu đi đều đang hội tụ trong
Thánh Vực, trước đó còn có thể thông qua thủy kính chứng kiến cuộc quyết
chiến, nhưng khi sát trận cùng Lục Sí giao thủ lần đầu tiên đã trời sụp đất
nứt, toàn bộ hình chiếu bị phá hủy, hoàn toàn không còn biết rõ tình huống.
Ngay lúc mọi người còn đang nôn nóng bất an, bầu trời nổ vang tiếng sấm, trong
khoảnh khắc hóa thành tử sắc đầy trời, từng đạo lôi quang xuyên toa giữa không
trung bay đi.
Không chỉ nam vực cùng thánh thành, tây vực, bắc vực, thậm chí trên tứ hải nơi
nào cũng tràn đầy sấm sét, lôi quang khủng bố không ngừng giáng xuống.
Tựa hồ Thiên Vũ giới đang phẫn nộ rít gào, đấu tranh với quỹ tích vận mệnh.
Lục Sí cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nội tâm hô to nguy hiểm, nhưng vẫn không
kịp thối lui, chỉ có thể kiên trì đem toàn bộ lực lượng rót vào trong kiếm,
mạnh mẽ đâm vào trong vạn lôi.
Lôi quyết mạnh mẽ vỗ xuống, Lý Vân Tiêu quát:
– Vạn Lôi Kiếp – Thiên Địa Quy Nguyên!
Oanh long long!
Vạn lôi giáng xuống, Lục Sí bị cắn nuốt vào, toàn thân như dừng hình ảnh trong
lôi đình, khó thể nhúc nhích mảy may.
Sắc mặt Ba Mộc kinh hãi hô:
– Không tốt!
Cả giới khanh đều phát ra tiếng oanh long long, tựa hồ như bị tạc vỡ. Hắn vội
vàng khống chế Pháp Hoa liên thai muốn trốn vào hư không nhưng kinh hãi phát
hiện bốn phía đều là lôi giới, căn bản không thể trốn, chỉ kiên trì hóa thành
độn quang vội vàng bay nhanh tránh né.
Oanh long long!
Ngay khi Pháp Hoa liên thai bay ra khỏi giới khanh không lâu, cả giới khanh
đột nhiên nổ tung, hố sâu khủng bố lan tràn khắp cả nam vực.
Chấn động lần này mặc dù là ở ba vực còn lại đều cảm ứng.
Mọi người chỉ cảm thấy thiên sầu địa thảm, giống như tứ cực nổ tung, nhất thời
như sắp băng mở.
Mà ở trung tâm giới khanh, Lý Vân Tiêu đứng đối diện Lục Sí, ngược lại thập
phần yên lặng, không để ý tiếng động lớn rầm rĩ bên ngoài.
Lục Sí ngây dại nói:
– Ngươi thắng!
Lý Vân Tiêu gật đầu:
– Ta rốt cục, tự do!
Lục Sí nói:
– Thiên đạo lựa chọn cuối cùng là ngươi, không phải ta!
Lý Vân Tiêu nói:
– Kỳ thật cho tới bây giờ thiên đạo cũng chưa từng lựa chọn ai. Tất cả chuyện
này đều do chính ngươi và ta lựa chọn.
Lục Sí lặng người, thoáng giật mình, hai tay kháp quyết, nói:
– Thiên địa sinh ta, giờ phút này duyên hết, tự nhiên trả lại thân thể của
ta.
Dưới lôi quang chiếu rọi, thân hình Lục Sí đột nhiên sáng lên, phân chia thành
sáu đạo quang đoàn, tản ra trong giới khanh, kích bắn bốn phía!
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nhìn tất cả cảnh này, biết hết thảy đều kết thúc, rốt
cục hắn được tự do.
Cảm xúc mệt mỏi vô hạn xâm nhập tới, trong lòng hắn trống rỗng, hắn nhắm mắt
lại hôn mê, rơi vào tận sâu trong giới khanh.
…
Mấy năm sau, Thiên Vũ giới đã khôi phục bình tĩnh.
Chỉ có nam vực hóa thành mảnh đất khô cằn, toàn bộ linh khí tiêu tán, biến
thành địa phương hoang vắng. Toàn bộ võ giả đều quay về tông môn xưa kia của
chính họ. —————