Linh đan tan biến trong người, lại giúp hắn khôi phục chút chân nguyên.
Với trình độ của hắn bây giờ, hầu như không có loại đan dược nào có thể giúp
khôi phục chân nguyên. Vài viên đan dược này hẳn phải dốc hết lực mới có thể
luyện chế đi ra, giá trị khó thể đánh giá.
Lục Sí cũng không quản Lý Vân Tiêu mà có chút hăng hái nhìn Linh Mục Địch,
kinh ngạc cười nói:
– Yêu tộc?
Linh Mục Địch nói:
– Thật có lỗi, là đoạt xá, tạm thời sử dụng, sau khi giết ngươi xong thì
không cần nữa.
Sắc mặt Lục Sí trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Hiện tại ai cũng không biết cách nói chuyện phiếm như vậy sao?
Linh Mục Địch cười nhạt:
– Có khác nhau sao? Ít nói nhảm, đánh đi!
Linh Mục Địch búng ngón tay, kim ngân song giác lập tức hóa thành hai đạo
quang cầu kích bắn tới.
Hơn nữa trước người hắn hiện ra Thái Cực Đồ, áp tới trên người Lục Sí.
Linh Mục Địch vừa ra tay, chín trăm người khác bắt đầu di chuyển.
Niết bàn dị tượng lập tức phát sinh biến hóa, thân ảnh chín trăm người không
ngừng ẩn hiện trong dị tượng, khó thể bắt giữ.
Lấy Linh Mục Địch cầm đầu, một đám cường giả ra tay, hóa thành linh vũ đầy
trời công tới.
– Thật sự là kẻ xấu nhiều tác quái!
Lục Sí cười lạnh một tiếng, cầm đao xông tới, A Hàm đao lập tức chém vào trong
trận.
– Xuy!
Một lỗ hổng hiện ra, nhưng giây lát liền hợp lại.
Vẻ mặt Lục Sí khẽ biến, trong mắt lộ kinh hãi.
A Hàm đao của hắn mặc dù là Đại La Phục Ma trận của Ma giới cũng không thừa
nhận được, nhưng lại chỉ lưu chút dấu vết trong đại trận này.
Lục Sí lập tức hiểu được mình gặp phải phiền toái, lập tức thân đao vừa
chuyển, vũ động xung quanh thân thể, kết thành một mảnh kết giới mông mông,
ngăn trở linh vũ bay đầy trời.
Linh Mục Địch nháy mắt hiện ra trước người hắn, hai tay vũ động, kim ngân song
sắc hóa thành chưởng lực đánh xuống.
Bên cạnh hắn còn có Khúc Hồng Nhan, Lam Nham chủ, Hạo Phong, Cố Thanh Thanh,
Bắc Quyến Nam, Mộng Linh chân quân liên thủ tấn công.
Toàn bộ công kích hóa thành một đại phủ giống như một khu vực hình bán nguyệt
lăng không rơi xuống.
Hơn nữa uy lực đại phủ không ngừng chồng lên, thần thông của hơn tám trăm
người còn lại đều bị đại trận hấp thu, không ngừng gia tăng cho đại phủ.
Vẻ mặt Lục Sí đại biến, uy thế của đại phủ làm cho hắn thật không dám dùng
cứng đối cứng.
– Làm sao có thể!
Lục Sí mắng to một tiếng, vung tay, bắt lấy A Lại Huyền Việt bổ thẳng tới đại
phủ.
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng đạo đại phủ chém xuống hắn cũng không khả
năng né tránh, chỉ có thể kiên trình đối kháng.
– Oanh long!
A Lại Huyền Việt trực tiếp đâm vào trong quang phủ, một mảnh cường quang nổ
tung, hóa thành vô số công kích bắn tới bản thể của Lục Sí.
Cánh tay Lục Sí tê rần, thân hình khựng lại không kịp tránh né liền bị vạn đạo
quang mang đánh lên người, phun ra búng máu bay ngược ra ngoài.
Trong lòng mọi người vui mừng, mở to hai mắt khẩn trương nhìn qua, bàn tay đẫm
mồ hôi.
Hai tay Linh Mục Địch lại vũ động, thi triển Phong Thiên Ấn áp tới.
Những người còn lại cũng không dám khinh thường, chợt lóe trốn vào trong hư
không, từ bốn phương tám hướng công thẳng tới Lục Sí.
– Một trong ba đại hung trận thượng cổ sao? Quả nhiên có chút thủ đoạn a!
Lục Sí đứng dậy, lau máu tươi, vẻ mặt dữ tợn. Một kích vừa rồi là một kích
nặng nhất từ khi hắn bước chân vào Thương Huyền sơn cho tới bây giờ.
– Nhưng mà…cũng phải dừng ở đây!
Lục Sí thi triển Chân Ma pháp tướng, ba đầu sáu tươi cầm ma binh hướng bốn
phía đánh tới.
– Phanh! Phanh! Phanh!
Ma binh múa may, đánh thẳng vào trong hư không chém ra một người, chỉ thấy máu
tươi kích bắn lại có cường giả bị đánh bay ra ngoài.
Phong Thiên Ấn bị chém thành hai khúc, hóa thành quang mang kim ngân song sắc
tiêu tán không thấy.
Linh Mục Địch bị đao ảnh phản chấn, khí huyết trong cơ thể sôi trào dữ dội.
Hắn kinh hãi nói:
– Tất cả đều tản ra, đừng công kích một mình, liên hợp ra tay!
Những ảnh tử bên cạnh Lục Sí nhất thời liền biến mất, đại trận hiện ra hơn
trăm thân ảnh, đồng thời kháp quyết hóa chưởng vỗ xuống.
Vô số chưởng lực ngưng tụ cùng một chỗ, như trời sụp đất nứt, muốn nghiền nát
hết thảy.
– Đại trận chết tiệt!
Lục Sí nổi giận, lại tế ra năm kiện ma binh:
– Tinh Tuyền Bạo!
Một mảnh lực lượng khủng bố phát ra, đánh thẳng về hướng cự chưởng.
– Oanh long!
Năm kiện ma binh quét ngang cực lạc niết bàn, chưởng lực biến mất, toàn bộ
cường giả lại phun máu tươi bay ngược ra ngoài.
– Oanh long!
Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận tán loạn, Viêm Võ thành băng vỡ, toàn bộ kiến trúc
hóa thành bụi bay, bầu trời hiện ra hắc động thật lớn, không ít người bị cắn
nuốt đi vào!
Thân hình Lý Vân Tiêu run lên, thần sắc khẩn trương, hắn trơ mắt nhìn Khúc
Hồng Nhan cũng bị chấn trọng thương, bị hắc động cắn nuốt đi vào.
Không ít người bị đánh bay, sinh tử không rõ.
Đột nhiên Đinh Linh Nhi đặt tay lên vai hắn, nhẹ giọng nói:
– Minh chủ đại nhân không thể rối loạn lúc này!
Lúc này Lý Vân Tiêu mới trấn định trở lại, dứt bỏ toàn bộ tạp niệm bình tĩnh
nhìn về phía trước.
Khi Lục Sí thi triển Tinh Tuyền Bạo, quả nhiên đúng như mọi người dự liệu, hắn
dung hợp phân thân thứ năm, khuôn mặt thay đổi không ít, đặc biệt là trên khí
thế, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
– Mẹ nó, quả thật là làm càn a!
Lý Vân Tiêu bật dậy nói:
– Mang theo toàn bộ mọi người rời đi, các ngươi không thể tiếp tục ở lại nơi
này!
Đinh Linh Nhi có chút do dự.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Vừa rồi ngươi đã nói gì với ta? Giờ phút này nhất định phải bình tĩnh, làm
tốt chuyện của mình. Chín trăm vị cường giả vừa rồi ít nhất vẫn lạc hơn sáu
trăm người. Những người còn lại đều bị trọng thương, ngươi lập tức dẫn họ đi,
rời xa Viêm Võ thành!
– Dạ, minh chủ!
Đinh Linh Nhi vội vàng ôm quyền thở dài lui xuống.
Lục Sí lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, đồng thời ánh mắt nhìn bốn phía,
tựa hồ cảm ứng được cái gì, lạnh giọng nói:
– Có thể bức ra trạng thái ngũ thân hợp nhất của ta, thật sự có chút vượt qua
dự tính của ta đâu.
Lý Vân Tiêu lạnh giọng đáp:
– Có dũng khí thì lục thân hợp nhất, cho chúng ta hoàn toàn lĩnh giáo sự lợi
hại của Thiên Giới chi chủ!
– Hừ! Ngươi có tư cách này sao?
Lục Sí châm chọc nói:
– Nếu ngươi có bổn sự kia, ta cũng không để ý phóng xuất ra lục thân hợp
nhất.
Lý Vân Tiêu hừ nói:
– Đây là cho ngươi cơ hội giữ mạng sống, là chính ngươi từ bỏ!
Lục Sí nhếch môi cười rộ lên:
– Ngươi đang kéo dài thời gian?
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Phải thì thế nào, không phải lại thế nào?
Lục Sí cười lạnh nói:
– Nguyên bản theo như ngươi mong muốn cũng không sao, nhưng đáng tiếc chính
là bổn tọa không có lòng nhẫn nại như vậy.
Thân ảnh Lục Sí vừa động, nháy mắt liền xuất hiện trước mặt Lý Vân Tiêu, một
đao chém xuống.
– Oanh long!
Lý Vân Tiêu bị chém thành mảnh nhỏ, tản ra trước người Lục Sí, trong không
gian mảnh nhỏ còn bảo tồn không ít tàn ảnh đầy trời.
– Ba ba!
Cách xa hơn mười trượng bên ngoài lôi quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu hiện thân,
thần sắc hoảng sợ lẫn kinh hãi.
Tốc độ một đao vừa rồi cực nhanh, nếu không phải hắn luôn cảnh giác, đổi lại
là người khác chỉ sợ đã bị giết chết. —————