Tuy Viện lừa gạt mọi người, nhưng dù sao một màn vừa rồi quá mức rung động.
Rung động tới mức hơn mười vạn đại quân đều hốt hoảng ngây dại, vẫn có chút
người muốn động nhưng đại đa số trì trệ không tiến lên.
Lục Sí cười ha hả, nói:
– Ha ha ha, xem ra tất cả đều bị dọa vỡ mật, có phải đã làm rối loạn toàn bộ
bố trí của các ngươi không?
Sau một kích, Lục Sí cũng không vội vàng tấn công, mà tiếp tục đứng trên bầu
trời hưởng thụ ma khí nồng đậm.
Bên cạnh hắn hiện ra một đám lốc xoáy nho nhỏ, trong chớp mắt gia tăng mấy
trăm lốc xoáy, hắn đang hấp thu ma khí bổ sung cho mình.
Đồng tử Viện đột nhiên co rụt lại, quát:
– Hắn quả nhiên bị thương! Đệ tam, đệ tứ lộ đại quân lập tức giết đi lên! Ai
dám kháng lệnh, trực tiếp gạt bỏ!
Tranh lạnh giọng nói:
– Mỗi người đều phải phụ trách bộ hạ của mình, có người kháng lệnh, trực tiếp
giết!
Hai người đồng thời hạ tử lệnh, trong sơn mạch lúc này mới có không ít Ma tộc
bay lên, số lượng càng ngày càng nhiều. Đồng thời còn có thật nhiều người bị
dọa vỡ mật muốn chạy trốn, đương trường bị thống lĩnh của mình đánh chết tại
chỗ.
Tiến lui khó khăn, mấy vạn người đành phóng lên cao, dù sao thế nào cũng là
chết, dứt khoát kiên trì phóng về hướng Lục Sí. Họ không ngừng rống to, vừa
khuyến khích chính mình vừa xua tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Ánh mắt Lục Sí băng sương, lại đếm:
– Hai vạn chín ngàn bảy trăm hai mươi sáu người…hai vạn chín ngàn chín trăm
sáu mươi…ba vạn…
Hai lộ đại quân xông tới cách Lục Sí chừng trăm trượng đã bị một cỗ bình
chướng ngăn chặn, khó tiến thêm nửa bước.
Hơn ba vạn người như phát điên công kích bình chướng vô hình kia, kết giới
không ngừng chao đảo gợn sóng nhộn nhạo như mặt hồ bị mưa bao phủ.
Lục Sí cau mày, tuy đều giống như những con kiến, nhưng kiến nhiều cũng có thể
cắn chết voi.
Hắn kháp quyết, xiềng xích xung quanh loảng xoảng kích tán, hiện lên bên cạnh
kết giới, đem khu vực trăm trượng biến thành tường đồng vách sắt.
Chi!
Rầm!
Đại quân vừa nhìn thấy xiềng xích liền hít sâu một hơi, bị hù dọa run rẩy toàn
thân.
– Hừ, phế vật quả nhiên là phế vật!
Lục Sí xuy cười một tiếng, vung tay cao giọng nói:
– A Át Phạm Sát, ba ngàn thế giới!
Oanh long long!
Xiềng xích lao ra phạm vi kết giới, hướng bốn phương tám hướng đánh tới.
Phanh! Phanh! Phanh!
Từng tiếng nổ mạnh vang vọng bầu trời, giống như thu gặt đồng lúa, chỉ thấy
từng phiến Ma tộc bị tạc chết, trận thế khiến người ta cả đời khó quên!
Trong núi nhất thời tao động, thậm chí có người gào khóc thảm thiết, quỳ dưới
đất hù dọa vỡ mật.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lóe ra, nhìn chằm chằm bầu trời hồ nghi nói:
– Lực lượng Lục Sí tựa hồ không mạnh như trong tưởng tượng!
Viện ngẩn ra, nói:
– Ngươi cũng cảm ứng được sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu:
– Tuy hai lần công kích dị thường đáng sợ, nhưng chỉ mạnh hơn Thánh Ma bình
thường một ít mà thôi. Trước đó bên người Lục Sí ngưng tụ ra trăm tiểu trận
hấp thu ma khí, đem chân khí của hắn che đậy kín kẽ. Nhưng khi hắn ra tay lần
thứ hai, lại hoàn toàn bại lộ đi ra, đích xác suy giảm lợi hại. Hiện tại hắn
xuất thủ hai lần, y theo uy lực suy đoán, chỉ sợ tình huống của hắn không ổn.
Nhưng vẻ tự tin của hắn cũng không phải giả vờ.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Mặc kệ, hết thảy theo kế hoạch!
Lý Vân Tiêu cùng Viện đều gật đầu.
Lục Sí băng sương cười nhạo:
– Chiến lược của các ngươi chính là không ngừng dùng phương pháp công kích
kiểu tự sát sao? Nếu là như vậy, vì miễn phiền phức cho các ngươi, ta trực
tiếp ra tay bổ vùng núi này, tiễn hơn mười vạn người các ngươi cùng quy thiên
đi!
– Nếu Ma Chủ đại nhân nói như vậy, xem ra phải thay đổi sách lược một chút,
ra chút đồ vật mới chơi với đại nhân đâu!
Vi Thanh cười lạnh lên tiếng, theo sau thấy hắn lăng không bay lên, đứng cách
Lục Sí mấy ngàn trượng cũng không dám tới quá gần.
Ma khí trên người Vi Thanh khuấy động tràn ra, bắt đầu lan tràn ra ngoài, giây
lát đã chiếm lĩnh không gian trăm trượng xung quanh.
Thân ảnh của Yết cũng hiện lên sau lưng hắn, hóa thành bảy tám trượng, miệng
phun bí pháp kháp quyết.
Ma khí cuồn cuộn đầy trời đột nhiên ngưng lại, theo sau liền bị Yết khống chế.
Sắc mặt Lục Sí khẽ biến, kinh ngạc nói:
– Hình như có chút ý tứ đâu.
Yết nanh cười một tiếng, nói:
– Vậy sao? Chuyện càng có ý tứ còn ở phía sau đâu!
Giờ phút này ma khí đầy trời giống như nước chảy chia thành hai cỗ phân biệt
thật rõ ràng.
Vi Thanh hét lớn một tiếng, tế ra Âm Dương Nhị Khí bình bay lên trên đầu Lục
Sí, biến lớn thành mười trượng cao ngất.
Lực lượng khổng lồ từ trong bình toát ra, ma nguyên hóa thành trận pháp, trong
mơ hồ còn có thái cực xoay tròn, đồ án bát quái hiện lên bên ngoài.
Vẻ mặt Lục Sí đột nhiên biến đổi, cả kinh nói:
– Càn Khôn Định Nhất Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận?
Yết thoáng kinh hãi, cười nói:
– Quả nhiên có thủ đoạn, tuyệt thế đại trận thất truyền đã lâu mà ngươi cũng
có thể nhận ra!
Lục Sí nói:
– Quả nhiên là trận này. Ta từng nhìn thấy qua trong A Tị cổ quyển, nhưng
chưa lưu ý quá nhiều. Trận này hẳn từ Ma giới lưu truyền tới nay, nhưng sớm
thất truyền, không nghĩ tới ngươi còn có thể phục hồi, thật là lợi hại.
Hắn tán dương tận đáy lòng, cũng không hề có vẻ khoa trương.
Yết đột nhiên sản sinh lửa giận, cười lạnh nói:
– Ta nào có bổn sự như vậy, trận pháp này trực tiếp khắc vào Âm Dương Nhị Khí
bình, ta chỉ bố trí ra mà thôi.
Lục Sí gật đầu nói:
– Thì ra là thế, ta cũng rất muốn thử xem uy lực của trận pháp này đâu, nhìn
xem có thật sự lợi hại như trong truyền thuyết hay không.
Hắn vung tay, tảng lớn hắc mang hiện lên, trực tiếp ngưng tụ thành kết giới
quanh thân, đối kháng lực lượng đại trận.
Yết cười lạnh nói:
– Như ngươi mong muốn!
Hai tay trảo lên không trung, hắn đánh ra một đạo ấn phù cực lớn, bay thẳng
vào trong Âm Dương Nhị Khí bình.
Vi Thanh phối hợp kháp quyết, bởi vì hắn là chủ nhân Âm Dương Nhị Khí bình,
tuy Yết ra sức nhưng chỉ có tác dụng phụ thuộc.
– Mở!
Sắc mặt Vi Thanh dữ tợn hét lớn một tiếng.
Bảo bình lập tức hiện ra ngân sắc quang mang, ma khí quay cuồng đầy trời bỗng
nhiên hóa thành ngân sắc trong sáng, bên trong còn mơ hồ phát ra tiếng bão táp
nổ vang.
Vi Thanh vung tay trảo tới, ngân quang như bị bàn tay vô hình khổng lồ nắm
chặt, oanh long một tiếng nổ bung, hóa thành ngàn vạn quang mang bay thẳng tới
Lục Sí.
Uy lực khủng bố đủ hủy thiên diệt địa, Âm Dương Nhị Khí bình như thánh vật
vững vàng đặt trên trận pháp, dùng ngân quang luyện hóa hết thảy bên trong.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
– Một bước này cũng được trù hoạch trước sao? Lợi dụng năm vạn đại quân tử
vong hóa thành ma khí, bày ra đại trận này!
Tranh không chút kiêng kỵ nói:
– Đúng vậy, nếu không phải đại trận cần hao phí quá nhiều ma khí, chỉ dựa vào
ma nguyên thạch căn bản không khả năng cung cấp đủ ma khí. Đây là một trong
những nguyên nhân chúng tôi dùng mười lăm vạn đại quân làm vật hi sinh!
—————