Ma tôn kia gật đầu, nói:
– Một năm thời gian muốn tiếp tục gia tăng tu vi là không thể nào, nhưng tu
luyện một hai loại bí thuật, gia tăng chút sức chiến đấu còn có thể làm được.
Lý Vân Tiêu nói:
– Các ngươi không nghĩ qua liên thủ bày trận?
Tranh nói:
– Việc này Vi Thanh đại nhân có nhắc qua, nhưng tu vi của mọi người chênh
lệch nhau, mấu chốt nhất chính là Ma giới không có phương pháp liên thủ bày
trận, tuy rằng chúng tôi có tâm luyện tập nhưng vẫn vô cùng mới lạ.
Lý Vân Tiêu gật đầu hiểu ra.
Việc này quan hệ tới hoàn cảnh của Ma giới, bởi vì luật rừng ở đây dị thường
tàn khốc, cho nên chưa từng có ai dám đem sinh mạng của mình phó thác cho
người khác. Tự nhiên sẽ không xuất hiện phương pháp cùng nhau bày trận liên
thủ đối địch.
Vi Thanh nói:
– Mấy vị đại nhân đều liên thủ thí luyện trận pháp, nhưng vẫn thấy phi thường
xa lạ. Vừa lúc dùng một năm thời gian tới quen thuộc cũng tốt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Như thế rất tốt!
Vi Thanh nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói:
– Nếu ta không nhìn lầm, giờ phút này ngươi cũng đã tới Thánh Ma rồi chứ?
– Cái gì?
Trong đại điện ồ lên, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Lý Vân Tiêu tràn đầy vẻ
khiếp sợ.
Trong lòng Tranh cùng Viện đều chấn động.
Tuy Viện cảm nhận được Lý Vân Tiêu bất phàm, nhưng chưa thăm dò được thực lực
chân chính của hắn, chỉ cho rằng hắn tới nửa bước Thánh Ma mà thôi.
Tranh há hốc mồm ngây dại.
Mấy năm trước khi Lý Vân Tiêu mới bước vào Ma giới, mới tới Ma quân cảnh mà
thôi, sau khi tới Nguyên quận mới trùng kích Ma tôn.
Còn chưa đầy bốn năm không ngờ đã là Thánh Ma, nếu không tận mắt chứng kiến
hắn tuyệt sẽ không tin tưởng.
Nguyệt vui mừng nói:
– Đây đúng là ông trời cũng giúp chúng ta! Có Lý đại nhân, so với thiên quân
vạn mã của Thiên Vũ giới còn hữu hiệu!
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
– Chỉ là vận khí mà thôi.
Toàn bộ mọi người đều cười khổ.
Vi Thanh hừ một tiếng, nói:
– Như thế cũng tốt, trong một năm này chi bằng ta và ngươi, ba người chúng ta
cùng thử xem trận pháp tam tài đi.
Hắn chỉ quanh một vòng, ý nói mình, Lý Vân Tiêu cùng Viện.
Lý Vân Tiêu gật đầu:
– Tam tài trận mặc dù là dùng ba người bày trận đơn giản nhất, nhưng thập
phần hữu hiệu cùng trực tiếp, thậm chí còn lợi hại hơn trận pháp phức tạp. Ba
người chúng ta đúng là vô cùng thích hợp.
Viện nói:
– Ta đã nhớ kỹ trận này, một năm tới chúng ta cùng nhau mài hợp.
Tranh vui vẻ nói:
– Nếu ba vị liên thủ, ta sợ Lục Sí cũng phải bó tay.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngàn vạn lần đừng quá lạc quan, Thiên Giới chi chủ đã đủ đáng sợ, huống chi
còn có sáu đạo ma binh. Trong Thương Huyền sơn tổng cộng bố trí bao nhiêu
người?
Tranh nói:
– Nguyên bản tính toán binh quý tinh không quý nhiều, nhưng nếu đánh trận
chiến sinh tử, ta cũng bất chấp. Đem toàn bộ quân đội đều tụ tập tới, chừng
mười vạn người!
– Mười vạn?
Lý Vân Tiêu hoảng sợ, nhưng chợt hiểu ra.
Tranh gật đầu nói:
– Số lượng còn chưa tính ma thú ma cầm, nếu tính vào cũng đạt mười ba mười
bốn vạn.
Một Ma tôn nói:
– Dù sao nếu cuộc chiến này thất bại, bọn hắn cũng sống không được bao lâu,
còn không bằng cống hiến chút lực lượng. Cho dù là vật hi sinh nhưng tiêu hao
Lục Sí một chút cũng tốt.
Lý Vân Tiêu nghe được trong lòng có chút khó chịu, nhưng đây là sự thật nên
hắn cũng không tranh luận.
Trong mắt Tranh hiện lên vẻ tàn nhẫn:
– Mười vạn đại quân này chỉ là lần phòng ngự đầu tiên, nguyên là dùng để hi
sinh.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khó chịu, khoát tay nói:
– Việc này các ngươi quyết định là được, không cần nói nữa, ta không có hứng
thú. Nếu không còn chuyện gì, ta đi tu luyện. Về chuyện tu luyện tam tài trận,
Vi Thanh tùy thời tìm ta.
Tranh thấy hắn không vui, cười khổ nói:
– Lý đại nhân, ngươi thật sự lòng dạ đàn bà. Trận chiến này quan hệ sinh tử
hai giới đâu, mười vạn quân hi sinh, nhưng cũng xem như hi sinh cho Thiên Vũ
giới đâu.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Những lời ngươi nói ta đều hiểu được, cho nên ta cũng không muốn nói gì.
Nhưng có một điều các ngươi phải chú ý, đó là một năm kia ta luôn cảm thấy với
thần thông của Lục Sí, tuyệt sẽ không kéo dài hơn một năm mới tới Thương Huyền
sơn.
Tranh không đồng ý quan điểm này, phản bác:
– Cho dù hắn có nhanh nữa trừ phi một mình phá không mà đến. Nhưng nếu Lục Sí
tính toán hành động một mình, sẽ không triệu hồi ra nhiều Thái Cổ hung ma. Cho
nên ta nghĩ sẽ là một năm thời gian.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:
– Độ chính xác khi phán đoán thời gian rất quan trọng. Đừng quên Lục Sí còn
có ma binh, lục đạo không gian kỳ diệu khó lường, cũng không biết hắn đã nắm
trong tay hay chưa. Nếu có thể nắm giữ trong tay, dù càng nhiều Thái Cổ hung
ma cũng mang tới được. Cho dù lục đạo không gian quá huyền diệu khiến cho hắn
không thể nắm giữ hoàn toàn, chẳng lẽ ngươi đã quên ngày đó ở Cổ vực, đại công
tử dùng A Tị cổ quyển bắt lấy Bách sao?
Sắc mặt mọi người khẽ biến, kinh hãi trố mắt.
Bọn hắn thật sự không nghĩ tới khả năng này, mọi người đưa mắt nhìn nhau,
không biết nên làm gì mới phải.
Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:
– Như vậy nếu Lục Sí dùng A Tị cổ quyển mang theo Thái Cổ hung ma tự mình phá
không tới đây, cần bao lâu thời gian chư vị từng tính toán qua?
Viện trầm giọng nói:
– Chỉ sợ không qua ba tháng.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Như vậy ta sẽ lấy hai tháng làm tiêu chuẩn thấp nhất, hai tháng sau chuẩn
bị trạng thái chiến tranh.
Viện nói:
– Ngươi nói rất đúng, việc này hoàn toàn không thể khinh thường. Bất kỳ sơ
sẩy gì cũng làm thất bại thảm hại. Ba người chúng ta liên thủ, nhất định mài
hợp thành công trong vòng hai tháng.
Không khí ngưng trọng lan tràn trong đại điện, lời dự đoán làm trong lòng mọi
người như bị tảng đá lớn đè nặng khó thở. Tuy tăng thêm mấy tháng cũng không
có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng vừa nghĩ tới đại chiến đã tới gần, trong lòng ai
cũng khẩn trương.
Viện nhìn lướt qua mọi người, nói:
– Một trận chiến mà thôi, không cần khẩn trương như vậy, mọi người giải tán
đi.
Lúc này mọi người lần lượt cáo từ rời đi.
Viện nói:
– Tranh đại nhân, hết thảy mọi chuyện ở đây giao cho ngươi. Trước khi Lục Sí
tới, đừng quấy rầy ba chúng ta tu hành.
Tranh vội nói:
– Yên tâm đi.
Viện gật đầu, ánh mắt đảo qua Lý Vân Tiêu cùng Vi Thanh, ba người biến mất tại
chỗ.
Ngay sau đó ba người hiện ra trong một ma cốc, phân nhau đứng thẳng.
Vi Thanh nói:
– Tam tài trận là trận pháp ba người đơn giản nhất, nhưng từ đại đạo mà
giảng, càng đơn giản thì càng bất phàm.
Viện gật đầu nói:
– Trận này nhìn đơn giản, nhưng nắm giữ thiên địa nhân ba vị, quả thật là
trận pháp tột cùng.
Cả Thương Huyền sơn ma yên cuồn cuộn, rất nhiều người biết rõ là vô ích nhưng
vẫn tốt hơn ngồi yên chờ chết.
Hai tháng thời gian trôi qua cực nhanh, áp lực của mọi người càng lúc càng
lớn, cảm xúc nôn nóng lan tràn khắp cả Thương Huyền sơn.
Đột nhiên một tiếng oanh long vang vọng trên bầu trời, kèm theo tiếng sấm sét
vang rền, vạn dặm hư không biến thành xáo trộn, thanh quang quỷ dị chiếu xuống
sáng rực cả một mảnh núi non. —————