Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 3727: Không tự do, chi bằng chết – Botruyen

Vạn Cổ Chí Tôn - Chương 3727: Không tự do, chi bằng chết

Trong mắt Thiểm bắn ra hàn khí, lạnh lùng nói:

– Là chiến hay hàng, toàn bộ bằng vào một câu của ngươi! Ta nói cho ngươi
biết hai chuyện, một, mười ba thành phụ cận Xạ Tinh thành hiện tại hẳn đều đã
bị công chiếm. Hai, Cổ vực đã đả thông thông đạo Thái Cổ hung vực, tương lai
sẽ có thật nhiều Hung Ma không ngừn chuyển vận tới chiến trường. Lời nói tới
đây, chính ngươi lựa chọn đi!

Thần sắc Tranh chua xót, nhìn qua Vi Thanh nói:

– Đại nhân…

Vi Thanh thản nhiên:

– Ngươi dao động sao?

Tranh cười khổ nói:

– Ta tìm không thấy lý do kiên định. Trong Thánh Ma thế gia, thực lực nhà nào
cũng không kém hơn Tranh bộ, đặc biệt là tám vị cường giả được xưng Bát Tổ, là
tồn tại cao cấp nhất trong Thánh Ma thế gia. Vị Thiểm đại nhân trước mắt chính
là một trong số đó, còn có hai vị Bách cùng Thư đại nhân, nghe đồn đã bước vào
Thánh Ma cảnh, chúng ta càng không thể ngăn cản.

Trong lòng Vi Thanh buồn bực, nếu đổi lại là hắn hơn phân nửa cũng lựa chọn
đầu hàng. Nhưng nếu Tranh đầu hàng, tình cảnh của chính mình chẳng những nguy
hiểm, nếu Ma giới nhất thống, phiền phức của Thiên Vũ giới càng lớn.

Cho nên nhất định phải làm cho trung ương địa giới biến thành mảnh đất hòa
hoãn xung đột giữa Thiên Vũ giới cùng Cổ vực, bất kể thế nào cũng không thể để
cho Tranh đầu hàng.

– Người sống trên đời ai mà không chết, thay vì ti tiện sống sót, làm nô tài
của người khác, còn không bằng oanh oanh liệt liệt giết một trận, tự do tự
tại! Cho dù sống không lâu, nhưng vẫn được tự do. Sống hèn mọn như con kiến,
dù sống vạn năm lại có ý nghĩa gì?

Vẻ mặt Vi Thanh nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt nó, bộ dạng thề sống chết
không hàng.

Nhóm Ma quân Tranh bộ đứng xung quanh, trong lòng đang nói thầm, vừa nghe vậy
đều nhíu mày, tựa hồ cảm thấy thật có đạo lý.

Vi Thanh lại nói:

– Huống hồ giờ phút này là Tranh Viện hai bộ liên minh, tuy Viện đại nhân cho
hai chúng ta quyền xử lý hết thảy, nhưng trong đó có việc đầu hàng sao? Chuyện
lớn như vậy, nói thế nào cũng nên thông tri Viện đại nhân đi? Lần này sau khi
xuất quan, Viện đại nhân sẽ là Thánh Ma cường giả, Lục Sí có thể bỏ qua Ma tôn
như ngươi, nhưng có thể buông tha Thánh Ma như nàng sao? Hi vọng đại nhân suy
nghĩ sự tình đừng chỉ lo cho mình, dù sao là liên lụy tới tính mạng của ngàn
vạn Ma tộc của hai bộ liên minh.

Tranh trầm mặc, nói:

– Đích xác cần thương nghị với Viện, nhưng hiện tại nàng đang bế quan khẩn
yếu quan đầu, không thể quấy rầy, nên làm sao mới tốt.

– Nên làm sao?

Vi Thanh cười lạnh nói:

– Vừa rồi vị này, một trong Bát Tổ cũng đã nói, nếu các ngươi đầu hàng địa
giới trung ương do ngươi dẫn dắt, làm tiên phong tấn công Thiên Vũ giới. Nhưng
nếu khai chiến với Thiên Vũ giới, hai giới thắng bại thế nào tạm không nói
tới, ngươi nghĩ làm đội tiên phong có thể sống bao lâu?

Sắc mặt Tranh càng thêm khó xem, hai giới khai chiến tất nhiên là chuyện dị
thường thảm thiết, đừng nói mình chỉ là Ma tôn, cho dù là Thánh Ma cảnh nhưng
làm tiên phong hơn phân nửa là chết trước.

Vi Thanh cười lạnh nói:

– Trên thế giới này không có ai là người ngu, Lục Sí càng không phải. Nếu hắn
thật nguyện ý bỏ qua ngươi, cũng bởi vì ngươi còn giá trị lợi dụng, một khi
không có, ngươi cách cái chết không xa. Cho nên nói, vận mệnh chung quy nên
nắm giữ trong tay mình mới được. Không tự do, chi bằng chết!

Toàn thân Tranh run lên, tựa hồ bị Vi Thanh thuyết phục, sắc mặt cực kỳ khó
xem.

Cao tầng hai bộ thần sắc lo lắng, họ không rõ thực lực của Thiên Vũ giới,
nhưng từng gặp qua thực lực của Lý Vân Tiêu cùng Vi Thanh, ở Ma giới cũng
không ai là đối thủ của hai người này, một khi tiến vào Thiên Vũ giới, còn bị
giới lực áp chế, vẫn lạc là chuyện như ván đóng thuyền.

Một vị cao tầng trầm giọng nói:

– Cho dù không hàng, muốn chống cự đại quân Cổ vực cũng chỉ là con đường
chết!

Vi Thanh cười lạnh nói:

– Bất đồng chính là chống lại Thiên Vũ giới, cho dù các ngươi may mắn còn
sống, vẫn là nô tài, vẫn bị nghi kỵ cùng thu dọn. Đối nghịch với Cổ vực, nếu
còn sống, các ngươi vẫn là chủ nhân chân chính của bản thân mình, có thể đạt
được tự do!

Đông đảo Ma tộc đều im lặng không lên tiếng.

Vi Thanh rèn sắt khi còn nóng:

– Huống hồ Lục Sí nếu muốn hoàn toàn khôi phục, không dùng vài năm thời gian
là chuyện không thể nào, chúng ta còn thời gian hòa hoãn xung đột làm chuẩn
bị. Về những Thánh Ma thế gia, căn bản không đủ gây sợ.

Ánh mắt Tranh giãy dụa, không ngừng than thở, vô cùng khó xử.

Đột nhiên có tiếng cười truyền tới, nói:

– Tranh đại nhân cũng có lúc không quả quyết như vậy sao?

Ngay trung ương giữa trận địa hai quân giằng co, một cỗ không gian gió lốc đột
nhiên hiện ra, bốn thân ảnh xuất hiện.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn Tranh, vẻ mặt phức tạp.

Người Cổ vực khẽ biến, nhìn chằm chằm bốn người mới đến, trong lòng không khỏi
hoảng sợ, cảm giác được đối phương không tầm thường.

– Lý!

Cao tầng hai bộ kinh hô, lộ ra thần sắc mừng rỡ, kể cả Nguyệt đều hưng phấn
không thôi.

Vi Thanh sửng sốt, trong lòng chợt thả lỏng.

Khuôn mặt Tranh ửng đỏ, nhưng đôi mắt sáng lên:

– Lý đại nhân đã trở lại!

Lý Vân Tiêu cười khẽ:

– Vừa trở về lại phát hiện ngươi cần quy phục rồi đâu.

Tranh thoáng xấu hổ, lại nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên, thở dài nói:

– Bất kể lựa chọn như thế nào, đều là con đường gian nan a.

Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo vẻ sắc lạnh, nói:

– Kỳ thật dễ dàng lựa chọn thôi. Nếu lựa chọn quy phục, đó là lúc bốn người
chúng ta thêm Vi Thanh sẽ đem chư vị cùng người Cổ vực cùng nhau quy thiên.
Nếu lựa chọn ước nguyện ban đầu, chính là chúng ta cùng nhau đem người Cổ vực
quy thiên!

Vừa nghe lời này sắc mặt Ma tộc vô cùng khó xem.

Tranh cười khổ nói:

– Nếu Lý đại nhân nói như vậy, không thể suy nghĩ kế lâu dài, chỉ cân nhắc
ích lợi trước mắt, chúng tôi chỉ có thể lựa chọn ước nguyện ban đầu.

Lý Vân Tiêu vỗ tay cười to nói:

– Phải nên như vậy, lời nói của Vi Thanh ta cũng đã nghe được một phần. Không
tự do, không bằng chết. Tương lai là do chính mình đánh ra, mà không phải chờ
ai bố thí cho các ngươi. Tôn nghiêm, thì không cách nào thông qua quỳ gối xin
được!

Sắc mặt Tranh nghiêm túc gật đầu nói:

– Lời của Lý đại nhân rất đúng, ta thiếu chút nữa đã bị tình thế che hai mắt.
May mắn Vi Thanh đại nhân chỉ điểm, lúc này mới tìm về bản tâm.

Vi Thanh thầm thở ra, hai tay ướt đẫm mồ hôi, nói:

– Kiên định tín niệm thì tốt, như thế mới có thể trăm trận trăm thắng.

Mọi người nói chuyện đều hạ thấp giọng, không truyền ra ngoài.

Xa xa Thiểm cùng người Cổ vực ban đầu vẫn nhẫn nại, cho rằng họ đang thương
lượng, đây là chuyện thật bình thường, nhưng từ sau khi bốn người Lý Vân Tiêu
xuất hiện, họ dần dần mất kiên nhẫn.

Đặc biệt khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của nhóm cao tầng hai bộ, liền cảm
giác có chút không ổn.

Thiểm đột nhiên quát to:

– Tranh! Suy nghĩ như thế nào, là chiến hay hàng cấp lời chắc chắn, đừng lề
mề!

Tranh nói:

– Lý đại nhân, ngươi xem nên làm sao trả lời?

Lý Vân Tiêu cười nhạt:

– Vậy dùng hành động thực tế trả lời đi! —————

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.