Giờ phút này Hiên Viên Diệu cùng Lam Nham chủ đều tổn thương, cuộc chiến dị
thường thảm thiết.
Ngạc Ngư ỷ vào thân bất tử đỡ hơn một chút nhưng vẫn bị Uyên xé rách vô số
lần, khí tức chợt giảm.
Khi lốc xoáy cuốn qua, thân ảnh bốn người mới hiển lộ, thân hình đẫm máu bay
ngược ra sau.
Một kích vừa rồi, lưỡng bại câu thương!
Khuôn mặt Quy Khư hoàn toàn tái nhợt, cho dù trước đó bị Lý Vân Tiêu bổ ra
thánh khí phá vỡ huyễn thuật cũng không chật vật cùng phẫn nộ như hiện tại.
Đôi mắt đỏ biến thành màu đen bình thường, tràn ngập lửa giận cùng sát khí.
Khóe môi tràn máu tươi không ngừng chảy xuống.
Ba người Phi Nghê cũng không chịu nổi, thân thể trọng thương bay ngược thật xa
ngoài hư không, thật vất vả ổn định thân hình vô cùng chật vật.
– Quy Khư, ngươi không sao chứ?
Dận Vũ vô cùng khiếp sợ, nguyên tưởng rằng dựa vào lực lượng cùng huyễn thuật
của Quy Khư đủ quét ngang hết thảy, nhưng không nghĩ tới rơi vào cục diện
lưỡng bại câu thương.
Ba người Dận Vũ quay lại bên cạnh Quy Khư, thần sắc ngưng trọng.
Sắc mặt Quy Khư trắng bệch, ôm ngực cắn răng nói:
– Ta bị thương, nhất định phải điều tức một lúc. Ba người vừa rồi đã mất đi
chiến lực, sẽ không tạo thành uy hiếp. Những tên còn lại các ngươi tự mình
giải quyết.
Dận Vũ cả kinh:
– Ngươi…ngươi không còn sức chiến đấu sao?
Quy Khư quay đầu căm tức nhìn hắn, lạnh giọng nói:
– Như thế nào, chẳng lẽ còn muốn ta liều mạng đánh tiếp, phục vụ quên mình
giúp cho ngươi?
– Không không!
Dận Vũ vội vàng quay đầu đi, mặc dù Quy Khư bị thương nhưng hắn cũng không dám
đối diện, nói:
– Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Những người còn lại không đủ gây sợ, giết
bọn hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Quy Khư gật đầu nhìn xuống hỗn độn kê tử bên dưới, nói:
– Nhanh chóng giết bọn hắn, miễn cho đêm dài lắm mộng. Ta xem trong hỗn độn
sắp hóa long rồi!
Dận Vũ chấn động nhìn xuống bên dưới, thần sắc mừng như điên:
– Con ta nghe lệnh, giết hết những người này!
Sắc mặt Uyên khẽ biến, nhưng lại khôi phục bình thường.
Khuôn mặt Thủy vẫn luôn ngây dại như khúc gỗ, giờ phút này cũng hiện ra quang
mang quỷ dị, hơn nữa còn lộ khuôn mặt tươi cười.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đột nhiên run lên, bởi vì hắn nhìn thấy nụ cười kia, vô
cùng quen thuộc!
– Dạ!
Thủy lên tiếng, đột nhiên ra tay, ngũ trảo đánh tới nhưng mục tiêu lại là Quy
Khư!
– Ngươi…
Quy Khư cả kinh, hắn lại bị đồng minh ra tay đánh lén!
Ngũ trảo tốc độ cực nhanh nhưng giống như không có lực lượng cực mạnh, khi tới
trước mặt Quy Khư lại đột nhiên kết ấn.
Đồng tử Quy Khư co rút lại, ánh mắt hoảng sợ, tựa hồ nhận ra ấn ký kia, thất
thanh kêu lên:
– Ngươi là…
Hắn muốn trốn như chậm một bước, bị thủ ấn áp vào mi tâm.
Nhất thời trong lòng bàn tay Thủy hiện lên hồng quang, thật nhiều phù văn lan
tràn khắp da thịt Quy Khư.
Thân hình Quy Khư bị định trụ, trong hai mắt toát ra phẫn nộ cùng hoảng sợ,
khàn giọng giận dữ hét:
– Thiên Tư!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, biểu tình quỷ dị vừa rồi của Thủy giống Thiên Tư
như đúc, nhưng không nghĩ qua chính là hắn!
Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm lẳng lặng nhìn qua, kháp quyết khôi phục lại lực
lượng trên người.
Giờ phút này bên địch quân xuất hiện biến cố, đối với bọn họ mà nói chính là
chuyện tốt, như vậy mọi người có thể tranh thủ thời gian để khôi phục.
Trên mặt Thủy lộ nụ cười quỷ dị, khuôn mặt ngây dại biến thành tươi sống, cười
điên cuồng:
– Ha ha ha, Quy Khư a Quy Khư, rốt cục nhận ra ta là ai sao? Ngươi luôn tự
xưng Đồng thuật vô song, hôm nay sao lại mù mắt chó đây?
Thần sắc Quy Khư tràn đầy lửa giận, hắn nhìn chằm chằm Thiên Tư, lạnh lùng
nhìn qua Dận Vũ, lạnh giọng hỏi:
– Đây là điều mà ngươi nói đồng minh đồng lòng, kẻ phản bội sẽ nhận trời phạt
sao?
Dận Vũ nhướng mày, cười quái dị nói:
– Ha ha, Quy Khư, ngươi nói vậy là không đúng, ta nào có phản bội ngươi? Là
vị bằng hữu kia nhìn ngươi không vừa mắt, muốn giết ngươi thôi. Sao lại trách
lên đầu ta đây?
Hắn vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Thiên Tư, nói:
– Không phải đã nói tới cuối cùng mới động thủ sao? Vì sao phải ra tay trước
thời gian?
Sắc mặt Quy Khư xanh mét, ánh mắt phun ra lửa giận như muốn hỏa táng Dận Vũ.
Thiên Tư cười hăng hắc:
– Cuối cùng? Cuối cùng chưa chắc là thời cơ tốt nhất, mà bây giờ mới là thời
cơ tốt nhất a. Nếu chờ hắn khôi phục lực lượng, ta chỉ sợ không áp chế được,
mà giờ khắc này nếu đoạt xá, ta nắm chắc thật lớn!
Dận Vũ lạnh lùng nói:
– Ngươi sẽ không sợ lầm chuyện của ta?
Thiên Tư kinh ngạc cười nói:
– Chuyện của ngươi? Làm ơn đi, Dận Vũ đại nhân, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn
nhau mà thôi. Chuyện của ngươi quan hệ gì tới ta?
Sắc mặt Quy Khư tái nhợt, biến thành vô cùng khó xem, tựa hồ bị quyết ấn sản
sinh tác dụng thật lớn, thân thể của hắn lảo đảo run rẩy, tràn đầy không cam
lòng thấp giọng quát:
– Dận Vũ, vì sao phải như vậy?
Dận Vũ cười hắc hắc, hỏi:
– Quy Khư, kỳ thật ta cũng không muốn. Nhưng thực lực của ngươi quá mạnh mẽ,
mạnh tới mức làm ta kiêng kỵ đâu. Ta chỉ sợ sau khi khôi phục tới Giới Vương
cảnh vẫn không phải đối thủ của ngươi. Cho nên nhất định phải tìm được người
có thể khắc chế ngươi, mà Thiên Tư chính là người đó, là ngươi sáng tạo ra hắn
để đối phó Nguyệt Đồng, là ngươi sáng tạo ra thiên địch của Đồng tộc a!
Dận Vũ chớp mắt, lại cười nói:
– Có phải cảm thấy có chút mua dây buộc mình không?
Thiên Tư cũng châm chọc nói:
– Năm đó ngươi sợ sau khi thực lực ngã xuống, sẽ không thể khống chế Nguyệt
Đồng, liền sáng tạo ra ta để phòng ngừa vạn nhất, có thể lợi dụng ta kiềm chế
Đồng tộc. Nhưng ngươi nằm mơ cũng không nghĩ tới lại chơi lửa, dời tảng đá đập
chân của mình chứ? Ha ha!
Quy Khư dị thường phẫn nộ, liều mạng giãy dụa nhưng bất kể như thế nào cũng
không giãy thoát trói buộc của quyết ấn, hơn nữa lực giãy dụa ngày càng yếu.
Trong mắt Thiên Tư hiện lên vẻ hưng phấn, kích động nói:
– Ha ha ha, vô dụng. Năm xưa ngươi sáng tạo ra ta, chính là vì đối phó Nguyệt
Đồng, cho nên trời sinh ta chính là khắc tinh của ngươi, ngươi giãy dụa thế
nào cũng vô dụng, ha ha ha! Ta có thể lập tức đoạt xá thành công, như vậy ta
chính là Quy Khư hoàn toàn mới, là một Nguyệt Đồng hoàn toàn mới, hơn nữa
không tồn tại chỗ thiếu hụt nào!
Dận Vũ cười nói:
– Đừng chít chít nhiều lời, muốn đoạt xá thì nhanh một chút đi, giờ phút này
hắn thật suy yếu đâu.
– Được!
Thiên Tư ứng tiếng, khuôn mặt Thủy chợt ngây dại, một đạo quang mang nhân hình
trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Quy Khư.
Nhất thời thân thể của Thủy xụi lơ ngay trước mặt Quy Khư, mà đồng tử của Quy
Khư trợn tròn, khuôn mặt giãy dụa tràn đầy vẻ dữ tợn cùng thống khổ, mồ hôi
tuôn như mưa.
Ánh mắt Dận Vũ có chút mơ hồ, theo dõi hắn một lúc hỏi:
– Như thế nào?
Thân hình Quy Khư run rẩy, thanh tâm Thiên Tư truyền ra, âm trầm nói:
– Có chút phiền toái, nhưng vẫn ở trong dự liệu, đợi ta hoàn toàn cắn nuốt
sạch ý thức ngoan cố bên trong, mới có thể lấy được lực lượng của Quy Khư, hơn
nữa kế thừa thân hình bộ dạng này. —————