Trong những năm qua, họ gặp rất nhiều khó khăn, phải đến khi Trương Uyển Nhi tốt nghiệp và tìm được một công việc lương cao, gánh nặng của Mai Ngọc Hoa mới nhẹ đi. Họ sống đạm bạc và cuối cùng cũng kiếm bộn tiền vào đầu năm nay.
Mai Ngọc Hoa sẽ luôn ghi nhớ những lời nói khiếm nhã mà vợ cả của Mai An Tiêm đã dành cho bà vào ngày bà quay lại trả tiền.
Kể từ hôm đó, bà tự nhủ sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Mai nữa.
“Món nợ trươc đã thanh toán xong nhưng chồng của bà lại nợ chúng tôi. Tôi thấy thương hại cho các người nên tiền gốc cộng với lãi, làm tròn lên là nửa triệu.” Nghe đến đây, Mai Ngọc Hoa mắt tối sầm lại, gần như ngã khụy xuống đất
Chúa ơi, bà mất rất nhiều thời gian để trả hết số tiền mà lão chồng bà đã “vay”, và người đàn ông chết tiệt đó thực sự lại mắc nợ nhiều như vậy. Năm trăm vạn, đây là muốn để cho ba người bọn họ cùng chết sao?
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ngay khi Mai Ngọc Hoa đang buồn bã và không biết phải làm gì, một giọng nói rất uy nghiêm đột nhiên vang lên sau lưng bà. Và Mai Ngọc Hoa đột nhiên quay mặt lại, vẫn còn khách trong nhà.
Hai người trong nhà vừa xưng là cha và mẹ của bạn trai Uyển Nhi, dù là thật hay giả, gặp phải chuyện như vậy, phỏng chừng sẽ tìm cách bỏ của chạy lấy người. Chao ôi, thật là không biết phải làm sao!
Món nợ khiến cả gia đình bà phải trả hết cho lão khốn chồng bà, và bây giờ có thể là Uyển Nhi sẽ bị bạn trai bỏ rơi!
“Ồ, trong nhà bà còn có một người thân giàu có như vậy!”
Nhìn thấy hai bóng người xuất hiện bên cạnh Mai Ngọc Hoa, tên cầm đầu nói với vẻ chế nhạo. Phải nói đôi mắt đòi nợ của họ rất gian xảo, bọn chúng có thể biết được giá trị của một người là như thế nào thông qua trang phục mà người đó mặc.
Đầu tiên, tên cầm đầu nhìn thấy Phùng Anh Thư, bộ quần áo thương hiệu nổi tiếng này và chiếc vòng ngọc trai mà bà ấy đeo trên cổ. Nhìn vào độ mịn và đường kính của hạt thì có thể thấy giá trị tuyệt đối rất cao. Chỉ riêng chiếc này gần như có thể gán nợ lần này.
Nhìn thấy quần áo của Lăng Thiên Ân lần nữa, tên cầm đầu lập tức nở nụ cười trên mặt. Bởi vì nhìn thấy hai người này, hắn coi như là nhìn thấy đích nửa triệu, xem ra hôm nay có thể làm ra chuyện.
“Ừm.. ông vào nhà ngồi trước đi, ở đây tôi lo.”
Mai Ngọc Hoa không biết phải gọi người kia là gì, bà nghĩ tình hình hiện tại khiến bà rất xấu hổ, để không liên quan đến họ, bà vội vàng đẩy họ vào nhà. Tuy nghèo nhưng bà vẫn có lòng tự trọng.
“Đợi một chút!”
Thấy Mai Ngọc Hoa đang cố gắng trốn nợ, tên cầm đầu đòi nợ bước vào nhà, dùng một tay xua đuổi bà, đi đến trước mặt gia đình họ Lăng, sau đó hai người hầu của hắn cũng bước vào. Quá hoảng sợ trước hành động đột ngột này, Phùng Anh Thư kêu lên, may là Lăng Thiên Ân đã đỡ bà kịp thời, nếu không bà đã ngã xuống đất vì đôi chân yếu ớt.
“Có chuyện gì vậy?”
Để vợ sau lưng, Lăng Thiên Ân bình tĩnh đối mặt với đám người trước mặt.
Ông đã lăn lộn trong thương trường mấy chục năm, không có loại người nào mà ông chưa từng thấy, chưa từng tiếp xúc qua, những tên côn đồ nhỏ này đến đây vì tiền, ông đã nhìn thấy tình huống như thế này rất nhiều lần rồi.
“Anh là người thân của gia đình này sao? Tôi thuộc công ty đòi nợ thuê. Nam chủ nhà này, Trương Gia Huy nợ chúng tôi nửa triệu. Đây là giấy nợ và chúng tôi cũng đang làm những việc theo mà chúng tôi phải làm.”
Từ giọng điệu trong lời nói của Lăng Thiên Ân, có thể biết xuất thân của ông không hề nhỏ và những người đòi nợ không muốn gây thù chuốc oán với ông, vì vậy tên cầm đầu đã nhanh chóng nói cho ông biết tình hình cụ thể và đưa cho ông xem giấy nợ trước mặt. Bọn họ biết hoàn cảnh gia đình này như thế nào, muốn nghĩ đến tiền bạc đều phải dựa vào người đàn ông trước mặt.
“Người đàn ông đó không còn liên quan gì đến tôi nữa!”
Bất kể hai người này có phải là cha mẹ của bạn trai Trương Uyển Nhi hay không, Mai Ngọc Hoa đều không muốn để họ tham gia vào công việc nhà của họ. Người đàn ông bỏ lại vợ con và biến mất nhưng cũng không quên bỏ lại một món nợ bắt vợ con phải gánh thay lão ta, kể từ lúc đó, Mai Ngọc Hoa cho rằng mình chưa bao giờ lấy người chồng này. Vì vậy, ý nghĩa của câu nói lúc nãy là bà không muốn xen vào chuyện của Trương Gia Huy.
“Ồ? Trương Gia Huy không liên quan gì đến bà đúng không? Nhưng tôi nhớ ông ta có hai cô con gái.”
“Đừng động đến con gái của tôi!”
Mai Ngọc Hoa hiện đang rất khó chịu, điều quý giá nhất trong cuộc đời bà là hai đứa con gái, nếu ai dám động đến con gái của bà, bà sẽ chống lại họ một cách quyết liệt. Vào lúc này, bà thực sự muốn dùng dao đâm chết người đàn ông tên Trương Gia Huy!
Lăng Thiên Ân liếc nhìn giấy nợ trên tay người đàn ông, sau đó nhìn Mai Ngọc Hoa đang đầy tức giận, hỏi họ.
“Có lãi không, tổng cộng 500.000?”
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, có lẽ ông đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vốn dĩ ông không muốn can thiệp vào việc nhà của bọn họ, nhưng khi nghe tin tên cầm đầu dọa sẽ động đến hai cô con gái nhà này nên ông đành phải quan tâm. Dù sao một người cũng là vợ tương lai của con ông, dù sao bà thông gia có nói gì ông cũng phải xen vào, không thể để Trương Uyển Nhi gặp rắc rối.
Nhân viên thu nợ nhìn Lăng Thiên Ân, nhẹ thở dài, sau đó nhướng mày nói.
“Được. Bằng không, hôm nay nếu có thể trả hết, chúng tôi sẽ không cần tiền lãi. Khoản nợ còn 400.000 thế nào?”
“Viết giấy thỏa thuận đi!”
Sau khi Lăng Thiên Ân tự hào nói hai từ, anh ta lấy sổ séc từ trong túi ra không chút do dự. Tôi đã viết séc một vài lần, xé nó ra và thay thế giấy nợ từ người đòi nợ.
“Đây là 500.000 tệ nói ban đầu, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, các người cũng không được phép quấy rối ba mẹ con họ.”
Đáng lẽ lần này bốn trăm ngàn là đủ để giải quyết món nợ, nhưng Lăng Thiên Ân lại trả thêm một trăm ngàn, yêu cầu duy nhất là yêu cầu bên kia không đươc quấy rầy ba mẹ con sống ở đây.
Nửa triệu không là gì đối với Lăng Thiên Vũ, chỉ cần ông có thể giữ gìn sự vẹn toàn của ba mẹ con bà thông gia thì ông nghĩ là xứng đáng. Hơn nữa, ông đang giải quyết các vấn đề cho vợ tương lai của con mình, và ông cảm thấy rằng không có gì sai.
Thấy trên tờ séc có thêm 100.000 đồng, nhân viên đòi nợ không những biến sắc mặt mà còn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ. Tên cầm đầu nói với Lăng Thiên Ân.
“Nhất định, phải, nhất định, về sau sẽ không có làm phiền họ nữa.”
Khi Phùng Anh Thư thấy bọn họ sững sờ sau khi nhận ngân phiếu, bà nói.
“Được rồi, các người biến khỏi đây đi”
Giọng điệu của Phùng Anh Thư lộ ra vẻ chán ghét và kinh tởm, Mai Ngọc Hoa ở một bên nhìn thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt bà.
“Vâng, ông Lăng, bà Lăng, thất lễ, thất lễ rồi, chúng tôi rời đi trước.”
Nhìn lướt qua cái tên đã ký trên séc, người đòi nợ sững sờ, lập tức trên miệng hắn ta nở thêm nụ cười nịnh nọt.
Mặc dù không rõ đây có phải là ông Lăng nổi tiếng hay không, nhưng họ đã kiếm thêm được 100.000, hôm nay chắc chắn trúng vận may lớn, nên họ chọn cách rời khỏi đây trước, kẻo bên kia đổi ý.
Sau khi ba người đòi nợ rời đi, Lăng Thiên Ân đóng cửa và quay trở lại trong nhà. Mai Ngọc Hoa ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mặt, cho đến khi cánh cửa đóng lại, bà mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Chuyện vừa rồi lẽ ra bà phải ra mặt, sao có thể để đối phương trả nợ cho bọn họ?
Chết tiệt!
Bên kia nói rằng họ là cha mẹ của bạn trai Uyển Nhi, trong trường hợp này, với ràng buộc về tài chính, nó sẽ là quá nặng cho Uyển Nhi. Nói như thế nào với tư cách là một người mẹ, bà không thể để con gái mình gánh loại trách nhiệm này!
“Ừm.. chúng tôi không trả được tiền ngay nhưng sẽ trả dần. Tôi sẽ vào và viết giấy.”
Sau khi Mai Ngọc Hoa đưa ra quyết định, bà quay người và đi về hướng căn phòng, nhưng ngay sau đó, con đường đã bị chặn lại. Khi bà ngẩng đầu lên, bà nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đang đứng trước mặt mình.
“Bà thông gia, đừng khách sáo như vậy. Chuyện của bà là việc của chúng tôi, không cần câu nệ làm gì.”
Phùng Anh Thư bước tới, chặn đường Mai Ngọc Hoa, sau đó bắt tay bà ấy bằng cả hai tay và ân cần nói.
Ngay cả khi bà không thích nơi này và coi thường gia đình này nhưng bà vẫn phải làm như thể bà sẵn sàng chấp nhận họ. Những gì Lăng Thiên Ân làm vừa rồi đã nói rõ ý của ông ấy đối với con dâu tương lai và mẹ của nó, bà cũng phải chấp nhận rằng người đối diện mình bây giờ chính là bà thông gia với gia đình bà sau này.
“Hiện tại chuyện tiền bạc có thể gác lại. Với mối quan hệ tương lai giữa hai gia đình chúng ta, 500.000 tệ chỉ có thể coi như một chút tấm lòng của chúng tôi đối với gia đình của bà mà thôi.” Thiên Ân đã nói thêm.
Những gì họ nói trước đây và bây giờ, cũng như cảnh tượng vừa xảy ra, khiến Mai Ngọc Hoa phải tin vào sự thật này. Bởi vì theo quan điểm của bà, nếu hai người này không liên quan đến nhà bà thì việc gì họ phải giúp đỡ mẹ con bà làm gì. Vậy đúng thật là con gái lớn của bà có quan hệ với con trai của bọn họ rồi.
Họ có lẽ là cha mẹ của bạn trai Uyển Nhi, bởi vì bà không nghĩ rằng trong tình cảnh như gia đình của bà, sẽ có người muốn đóng giả. Hơn nữa, bọn họ cũng giải quyết vấn đề nợ cho mình.
Bây giờ, con gái bà sẽ phải làm sao trước mặt bố mẹ bạn trai của nó trong tương lai đây?
“Thực ra chị cũng không cần quan tâm quá nhiều đến vấn đề tiền bạc. Hôm nay chúng tôi đến đây trước chỉ để thăm nhà sau thì tìm hiểu nhau thôi. Dù sao thì mối quan hệ giữa Thiên Vũ và Uyển Nhi cũng đã được nhiều người biết đến rồi. Mình nghĩ đã đến lúc hai bên gia đình nên có dịp gặp gỡ để hiểu nhau hơn.”
Thấy Mai Ngọc Hoa đã bình tĩnh lại, nhưng rõ ràng là vẫn còn quan tâm đến nửa triệu vừa rồi, Lăng Thiên Ân giải thích mục đích của ngày hôm nay có phần khôn khéo. Trong khi nói, ông không quên cầm tờ báo lên, chỉ ra rằng đây là sự thật được gọi là “mọi người đều biết”.
“Xin lỗi, con gái tôi Uyển Nhi đã không nói với tôi rằng nó đã có bạn trai, và tôi hiếm khi để ý đến những tin tức này.”
Khi Mai Ngọc Hoa nói điều này, bà cúi đầu xuống vì cảm thấy quá xấu hổ.
Trương Uyển Nhi thực sự đã có bạn trai mà không nói với bà, và bây giờ cha mẹ thằng bé đã trực tiếp đến thăm, làm cho bà có vẻ thụ động và vô dụng. Sau khi gặp phải một sự cố như vậy, bà dường như càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Không biết tại sao, bà luôn cảm thấy ý định đến thăm lần này của đối phương không đơn giản.
Có lẽ là do bà đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh vô cùng kịch tính.
Tức là đối phương là người có máu mặt trong kinh doanh, sau khi tin tức được đăng tải sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến họ, có khi nào bọn họ đến đây là để ép Uyển Nhi chia tay với con trai họ hay không?