“Ừm.”
Lăng Thiên Vũ không đáp cô lúc này không khí trên xe lại trở về trạng thái im bặt. Không biết đã qua bao lâu, Lăng Thiên Vũ quay đầu nhìn cô một lần nữa, mới phát hiện hôm nay cô có vẻ ăn mặc đẹp.
“Hôm nay không phải cô đi làm sao? Tôi thấy cô ăn mặc.. sao lộng lẫy quá vậy.”
Nếu không phải quần áo trên người cô ấy ướt đến mức gần như trong suốt, e rằng hôm nay Lăng Thiên Vũ đã không để ý đến chiếc váy của cô ấy. Và bây giờ anh đã nhận ra, anh không ngờ cô ấy lại hợp với chiếc váy đó đến vậy.
Dù thế nào đi nữa, anh lại đi tìm cô ở tầng dưới nhà người khác, điều này không chỉ làm trễ thời gian của cô, mà còn khiến cô đi làm muộn, và gián tiếp làm hỏng trang phục của cô. Anh cảm thấy rằng anh có trách nhiệm.
“Dù sao cũng ướt đẫm rồi, quần áo thế này cũng không đi làm được.”
Trương Uyển Nhi không quan tâm, chỉ có điều cô biết trái tim mình đang rỉ máu. Chiếc váy này là do cô may, được may theo số đo và nó rất vừa vặn với dáng người của cô, e rằng không có chiếc thứ hai trên thế giới, chỉ dành cho buổi hẹn hò tối nay với tiền bối.
Tiền bối đi du học về, cuối cùng rủ cô đi ăn cơm, xem ra là không đi hẹn hò được rồi!
Dù nó là gì, tình yêu hay bất cứ cái gì khác nếu nó là của mình thì sẽ là của mình nhưng sẽ vô ích nếu nó không phải là của mình.
Trương Uyển Nhi lần nào cũng nói với bản thân rằng cô phải đối mặt với mọi thứ một cách thanh thản. Chỉ là, đây là đàn anh mà cô thầm thương trộm nhớ từ khi còn là học sinh, cô thật sự có thể đối mặt với cuộc hẹn hò này với một trái tim bình thường sao? Câu trả lời là không!
Nhìn thấy cô đang ủ rũ, Lăng Thiên Vũ liền để ý trong lòng, khởi động xe, nhấn ga, trực tiếp chạy về hướng đường cao tốc.
“Đi đâu?”
“Đi thì sẽ biết.”
Nói thế nào thì anh cũng có trách nhiệm khiến cô trở thành kẻ say.
Vì vậy, để an ủi cô ấy, anh không chỉ chuẩn bị một chiếc váy cho cô ấy, mà còn biến cô ấy trở thành người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đó là một người phụ nữ béo mà thôi.
“Xuống xe.”
Anh lái xe vào thành phố mà không lên tiếng, sợ sẽ xảy ra tắc đường nên cố ý đi vòng qua qua một lối tắt. Khi đến bên ngoài một nhà hàng, anh ta dừng xe không nói một lời, mở cửa đi ra ngoài.
“Anh.. anh đưa tôi đến đây làm gì?
” Tôi định đưa cô đến một nơi khác, nhưng tôi.. tôu đói rồi. Ăn cơm trước đi. ”
Lăng Thiên Vũ thực sự muốn nói rằng anh đã nghe thấy bụng Trương Uyển Nhi kêu gào kể từ khi họ lên xe, nhưng để giữ cho cô chút thể diện anh phải nói rằng anh đói. Hơn nữa, anh quả thực đang đói.
” Chỉ là, ở đây.. ”
Nhìn thấy bảng hiệu viết bằng tiếng Pháp, Trương Uyển Nhi tuy rằng không hiểu, nhưng hắn biết đây là một nhà hàng Pháp, huống chi cách trang trí ở đây vừa nhìn là biết nó là một nơi rất sang trọng.
Và không thể không khẳng định rằng những nơi sang trọng như thế này rất nhiều tiền. Nghĩ đến đây thì một loạt suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu cô. Liếc Lăng Thiên Vũ với ánh mắt liệu có tiền ăn không. Cô không muốn bị gán ở đây rửa bát đâu.
” Bữa này anh làm ơn đừng gây khó rễ cho tôi nữa. ”
Nhưng có vẻ hình như anh ta không nghe thấy lời cô nói thì phải bởi vì cô thấy anh ta nhả ra hai chữ.
” Đi thôi! ”
Sau khi vòng qua cửa xe ở phía bên kia, Lăng Thiên Vũ kéo Trương Uyển Nhi vào nhà hàng một cách nhanh chóng. Anh không để người phục vụ sắp xếp chỗ ngồi trong nhà hàng mà trực tiếp đến một chỗ trong nhà hàng và ngồi xuống.
” Cho tôi một miếng thịt chim bồ câu, cá hồi hồng với trứng cá muối, gan ngỗng áp chảo, cộng với một chai rượu Bodor 84 tuổi, thế là xong. Ôi, chị mập, chị muốn ăn gì? ”
Sau khi xem qua thực đơn, Lăng Thiên Vũ nhanh chóng gọi ba món ăn đặc trưng của nhà hàng và một chai rượu vang đỏ cổ điển. Sau đó, anh đưa thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn Trương Uyển Nhi đang ngồi đối diện, hỏi cô muốn ăn gì.
” Tôi.. ”
Với mỗi món Lăng Thiên Vũ vừa gọi, mắt cô rơi vào giá trên thực đơn. Tính toán kỹ càng, ba món này cộng với rượu đỏ, chỉ sợ lương tháng của cô không đủ ăn bữa này rồi? Sắp tới chắc cô phải uống nước thay cơm quá
Chúa ơi, một bữa ăn có giá hàng ngàn, thật là xa xỉ!
Lúc này, nhận ra ánh mắt của Lăng Thiên Vũ và người phục vụ đang ở trên người mình, Trương Uyển Nhi sau một lúc lâu mới lắp bắp nói.
” Tôi.. tôi không đói, chỉ cần một ly trà sữa nóng là đủ. ”
Nói xong, cô đóng thực đơn và trả lại cho người phục vụ.
Cô sẽ không bao giờ nói rằng cô không dám gọi bất cứ thứ gì vì cô nhìn thấy giá trên thực đơn và nghĩ rằng nó quá đắt.
Mặc dù tên cặn bã nói rằng cô sẽ rất hài lòng về bữa ăn này, nhưng cô sẽ không bao giờ chấp nhận lòng tốt của người khác một cách dễ dàng, đặc biệt là những người còn chưa quen. Cô đang sống một cuộc đời quá vất vả, và một trong những điều cô sợ nhất là nợ tình yêu gia đình của mình.
Hơn nữa, cô cũng đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Cô là một DJ của đài phát thanh, cô nên ăn nói lưu loát mới phải, sao sau khi gặp người đàn ông này, cô không những trở nên bất thường mà còn khó nói lưu loát nữa? Có chuyện gì với cô vậy?
Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Trương Uyển Nhi, Lăng Thiên Vũ có thể đoán được cô ấy đang nghĩ gì. Vì vậy, trước khi người phục vụ rời đi, anh đã gọi cho cô một món ăn không có trong thực đơn.
” Cơm chiên hải sản. ”
Sau khi Lăng Thiên Vũ nói câu này, anh không rời mắt khỏi vẻ mặt ngạc nhiên và xấu hổ của người phục vụ. Kể cũng lạ khi nhìn thấy
Trương Uyển Nhi lúc này anh lại liên tưởng đến bạn gái cũ của mình.
Một lần anh dẫn cô đi ăn, cũng vì nhà nghèo nên cuộc sống của cô rất khó khăn. Chính vì vậy anh muốn đưa cô ấy đi ăn nhà hàng. Tuy nhiên mỗi lần anh đưa cô đến nhà hàng, cô đều bất lực gọi món rẻ nhất miễn là nhìn vào giá của thực đơn.
Thật ra, anh muốn nói rằng anh có thể lo được cho cô và cô có thể thoải mái hưởng thụ, nhưng anh không nói gì, vì anh sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Nghĩ đến đây nhất thời sắc mặt anh trở nên u ám.
Cuối cùng, vì bất lực, người phục vụ phải trả lời và rời đi. Đây là một nhà hàng Pháp, nhưng gọi món” cơm chiên hải sản “có chút không đúng vì họ làm gì có món này chứ, nhưng đối với vị khách quý này, bọn họ sẽ ngoại lệ và nghĩ cách để làm.
” Này, Lăng.. Tôi xin lỗi, tôi quên tên của anh. ”
Trương Uyển Nhi vừa muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không biết tên người bên kia. Trên thực tế, trong đám cưới của Trịnh Lan Hương và Mã Vân Phong ngày hôm đó, họ đã giới thiệu về bản thân, nhưng cô phát hiện ra rằng mình đã quên mất.
Cô chỉ nhớ họ của anh là” Lăng “vì đó là một họ hiếm và đặc biệt.
Nghe Trương Uyển Nhi nói chuyện với chính mình, Lăng Thiên Vũ cũng dần dần rút lui khỏi suy nghĩ của mình. Sau một tiếng ho nhẹ, anh ta nói ra tên của mình.
” Tên tôi là Thiên Vũ, Lăng Thiên Vũ. ”
Nghe thấy người đàn ông trước mặt thốt ra tên của mình, Trương Uyển Nhi nhất thời không kìm được nên bật cười thành tiếng. Tên rất dễ nhớ, tại sao lúc đó cô lại không để ý?
Hẳn là lúc đó đám cưới của Trịnh Lan Hương quá bận rộn nên cô cũng không thèm để ý.
” Cô đang cười cái gì? ”
Cảm thấy người phụ nữ này dường như đang cười nhạo chính cái tên của mình, Lăng Thiên Vũ cảm thấy không vui mặc dù anh không thể giải thích được lý do là gì. Dù đã cố gắng kiềm chế nhưng gương mặt vẫn phản bội anh.
” Ngươi là người phủ Tây Chu, Thiên Vũ! ”
Trương Uyển Nhi thật sự không nhịn được nữa, gần như cả người cười điên cuồng không chú ý hình tượng của mình.
Vốn dĩ, cô không có ấn tượng gì về nhân vật cổ đại này, và trước đó cô đã kiểm tra thông tin để tìm một đặc điểm của chương trình.” Anh hùng và dũng khí có một không hai trong các thời đại”, thống lĩnh của Tây Chu, Thiên Vũ. Trời ơi, sao ai có cái tên này.