Người bị mắng không dám lên tiếng, cúi đầu im lặng. Người phụ nữ thấy tình hình không ổn liền chủ động đi về phía Trương Uyển Nhi, ôn tồn nói:
“Cô nương, yên tâm đi, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Mặc dù bà không biết sẽ phải chịu trách nhiệm như thế nào với người phụ nữ béo này nhưng bà muốn xoa dịu cô ta trước, để cô ta không làm lớn chuyện.
Rốt cuộc, tập đoàn Lăng của họ là tập đoàn có máu mặt trong giới thượng lưu và họ thực sự không thể xấu hổ vì việc mất mặt mà con trai họ gây ra trong ngày này.
Trương Uyển Nhi nghe xong không khỏi ngơ ngác, nhưng cô nhanh chóng từ chối: “Không cần, tôi phải dự đám cưới của bạn thân tôi, tôi không có thời gian ở đây để tranh cãi. Vậy bà có thể giúp tôi được không?”
Mặc dù cô ấy là một người phụ nữ béo nhưng nhìn cô ta cũng có chút hoạt bát. Lúc này bà mới để ý đến đôi chân của cô ta có chút tê dại sau khi ngồi ở đây quá lâu.
Với sự giúp đỡ của người phụ nữ trung niên, Trương Uyển Nhi đứng dọc theo bức tường và cảm ơn bà.
Một tay ôm eo, một tay ôm hông, lúng túng đi vòng quanh gia đình ba người họ, không nói lời nào, cô đi về phía sảnh tiệc. Cú ngã vừa rồi đúng là chết người, bây giờ lưng và mông cô đau quá!
Đối với người đàn ông cặn bã đó … Quên đi, dù sao khi cô nhìn thấy người đàn ông trung niên đó định giết con mình, cô cũng nguôi giận được phần nào. Vì vậy, cô quyết định nhận lời ngay khi nhìn thấy nó. Chỉ là, mẹ của tên cặn bã vừa nói cái gì?
Nói rằng bọn họ sẽ chịu trách nhiệm cho cô? Họ sẽ chịu trách nhiệm với cô như thế nào? Liệu rằng họ có bắt con trai của họ kết hôn với cô hay sao?
Nếu bắt cô lấy anh ta thà rằng giết chết cô đi thì hơn.
Trương Uyển Nhi lúc này đang nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không biết sắp tới số phận của mình sẽ giở trò gì với cô, để cô kết hôn với tên lưu manh này!
Nghĩ kỹ thì làm dâu nhà giàu nghe cũng mát tai đấy. Ít nhất cũng không phải lo cơm áo gạo tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại thì vừa rồi cô có ý định lừa tiền tên đó để trang trải cho cuộc sống khó khăn của mình nhưng rốt cuôc cô lại không dám làm. Tính cô vậy đó trong đầu thì tưởng tượng đủ thứ mà có dám thực hiện đâu. Nghĩ vậy cô liền tặc lưỡi lắc đầu cười mình suy diễn lung tung.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng rời đi của Trương Uyển Nhi, ánh mắt đột nhiên rơi vào mông mà cô đang dùng tay ôm lấy.
Sau khi nhìn chằm chằm cô ấy một hồi, vẻ mặt của bà vô tình lộ ra vẻ chờ mong, điều này khiến người con trai bên cạnh đột nhiên có linh tính không tốt.
Ở bên kia, khi Lăng Thiên Vũ bước tới cửa sảnh tiệc, anh liền nhanh chóng quên mất chuyện vừa xảy ra. Bây giờ, với tư cách là phù rể của đám cưới này, anh đang đi vào để chứng kiến người bạn thân nhất của mình trên con đường hạnh phúc.
Đưa tay lên, nhấn nắm cửa và đẩy cửa ra, anb từ từ bước vào …
Phòng khách ở hậu trường.
Chú rể, Mã Vân Phong nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của vợ mình là Trịnh Lan Hương, nên rất an ủi. Lúc này, thấy phù rể vừa mở cửa ra, anh bước tới, kéo về phía vợ mình để giới thiệu.
“Vợ ơi, để anh giới thiệu với em, đây là Thiên Vũ, người bạn chí cốt mà anh thường nhắc đến với em.”
Anh ấy đã đi du học cách đây vài năm, nhưng Mã Vân Phong đã có thể tốt nghiệp suôn sẻ với sự giúp đỡ của người bạn thân chí cốt này.
Bây giờ, anh sắp bước vào cuộc sống hôn nhân, anh đương nhiên muốn mời anh ấy về làm phù rể cho mình.
“Hóa ra của bạn là Thiên Vũ. Em thường nghe Phong nhắc đến anh. Em rất vui được gặp anh. Tên em là Trịnh Lan Hương.”
“Lăng Thiên Vũ, anh cũng rất vui được gặp em.”
Với một nụ cười mê hoặc, Lăng Thiên Vũ đồng thời chào Trịnh Lan Hương, và chủ động đưa tay ra bắt tay chào cô ấy một cách lịch sự.
” Tôi đã từng nghe rằng khi người phụ nữ đẹp nhất chính là lúc cô ấy khoác lên mình chiếc váy cưới.”
Nhìn thấy Trịnh Lan Hương xinh đẹp động lòng người, anh ta lập tức đồng ý với một câu như vậy.
Đúng lúc này, cửa phòng chờ đột nhiên mở ra, một người phụ nữ hơi mập mạp chạy vào. Cô ấy liều lĩnh và thô lỗ, cầm một chiếc bông tai pha lê trên tay, và vội vã tiến về phía họ như thế này.
Mã Vân Phonv và Trịnh Lan Hương đã quen với tính cách lo lắng của Trương Uyển Nhi nên không có gì ngạc nhiên. Nhưng Lăng Thiên Vũ ở bên cạnh đã hoàn toàn bị sốc trước một người phụ nữ như vậy, ôi không, một người phụ nữ béo – anh ta bị sốc trước hành vi của người phụ nữ béo.
Sau khi phản ứng lại, anh mới nhận ra lúc nãy đã gặp phải người phụ nữ mập mạp này bên ngoài sảnh tiệc.
Vì cô, anh bị cha mắng nhiếc nặng nề.
“tại sao lại là cô ?!”
“tại sao lại là anb ?!”
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí hiện trường không khỏi có chút ngưng đọng. Sau khi cả hai đồng thanh lên tiếng, họ nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp.
“Thiên Vũ, cậu biết Uyển Nhi hả?”
“Uyển Nhi, cậu biết Thiên Vũ hả?”
Mã Vân Phong và Trịnh Lan Hương thấy bầu không khí không ổn lắm, họ không khỏi liếc nhìn nhau, sau đó mỗi người nói với phù dâu và phù rể của mình.
Cặp đôi đã hiểu rõ và những câu hỏi họ đặt ra gần như giống nhau.
“Ai biết cô ấy!”
“Ai biết hắn!”
Như không muốn thua đối phương, Lăng Thiên Vũ và Trương Uyển Nhi đồng thời hét lên một câu. Tuy giọng có khác một chút nhưng nội dung diễn đạt hoàn toàn giống nhau.
Hai người nhìn nhau chằm chằm như mối thù không đội trời chung khiến cô dâu chú rể bối rối.
“Thiên Vũ, đây là phù dâu của Hương, Uyển Nhi.”
“Uyển Nhi, đây là phù rể của Phong, Thiên Vũ.”
Mã Vân Phong và Trịnh Lan Hương nhận thấy bầu không khí có vẻ u ám một chút, và họ quyết định tìm hiểu xem làm sao hai người họ lại xảy ra mâu thuẫn như vậy nhưng trước hết hai người họ cần làm tròn nhiệm vụ giới thiệu để hai bên làm quen với nhau, hy vọng làm dịu không khí.
Trương Uyển Nhi nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi nghĩ – anh ta là phù rể sao?
Làm sao mà Trịnh Lan Hương và chồng cô ấy lại biết được một thứ cặn bã như vậy?
Và còn tìm anh làm phù rể trong đám cưới, liệu anh ta có đủ tư cách để làm phù rể không?
Lăng Thiên Vũ nhìn người phụ nữ béo trước mặt mình, và không khỏi suy nghĩ — Cô ấy là phù dâu sao?
Làm sao vợ của Mã Vân Phong có thể biết được người phụ nữ béo phi lý này?
Và chiếc váy của phù dâu này rõ ràng là được tùy chỉnh đặc biệt. Anh thấy cô ta không đứng đáng mặc cái đầm đẹp như vậy?
Mặc dù Lăng Thiên Vũ cực kỳ chán ghét người phụ nữ mập mạp trước mặt, nhưng hôm nay cũng là ngày tốt của bạn thân anh, nên anh quyết định tạm gác chuyện không vui trong lòng sang một bên, chủ động đưa tay ra tỏ vẻ không sao cả với Trương Uyển Nhi.
“Xin chào, tôi tên là Lăng Thiên Vũ và tôi là phù rể của Mã Vân Phong.”
Thấy Lăng Thiên Vũ chủ động tỏ ra hào phóng không nhớ lại chuyện cũ như vậy khiến Trương Uyển Nhi sững sờ một lúc.
Nhưng ngay cả khi sự thay đổi sắc mặt của người đàn ông khiến cô hơi khó chịu, cô vẫn lịch sự dáp lại.
“À, xin chào. Tôi là Trương Uyển Nhi, phù dâu của Lan Hương.”
Sau khi giới thiệu bản thân, Trương Uyển Nhi cũng giơ tay và nắm tay Lăng Thiên Vũ.
“Cô dâu chú rể, phù rể và phù dâu, năm phút nữa sẽ sẵn sàng bước vào.”
Âm thanh đột ngột từ cánh cửa khiến bốn người trong phòng nghỉ phải khựng lại. Hai người vốn dĩ nắm tay nhau cũng nhanh chóng rút lại. Chẳng mấy chốc, tâm trạng lo lắng bao trùm lấy họ.
Cô dâu chú rể hồi hộp không biết diễn biến tiếp theo.
Trương Uyển Nhi lo lắng rằng mình sẽ phạm sai lầm và phá hỏng đám cưới của bạn thân mình.
Chỉ có Lăng Thiên Vũ bình tĩnh chuẩn bị những gì sắp phải đối mặt tiếp theo, anh liếc nhìn cô gái mập mạp đứng bên cạnh, anh chỉ cầu mong hôn lễ kết thúc càng nhanh càng tốt.