Từ những chủ đề hàng ngày khác nhau, không khó để nhận thấy ý định của cô đối với chương trình này.
Bạn bè của thính giả có thể không biết DJ của đài phát thanh là người như thế nào, và chỉ có thể nói rằng mỗi người một khác.
Một số sẽ tìm kiếm các chủ đề quan tâm, sau đó ném chúng cho thư ký để tìm kiếm thông tin, sau đó tự phân loại và thảo luận chúng trong không khí, nhưng Trương Uyển Nhi thì không như vậy.
Trương Uyển Nhi làm mọi thứ từ suy nghĩ về chủ đề, tìm kiếm thông tin cho đến phân loại. Không phải để chứng tỏ mình làm được nhiều mà là làm tốt công việc của mình và đối xử chân thành với khán giả. Mỗi ngày cô đều chuẩn bị cho buổi biểu diễn năm tiếng vào buổi trưa, thậm chí có khi bận rộn ở nhà đến nửa đêm, cô không bao giờ cảm thấy mệt mỏi vì điều đó.
Chương trình “Tâm sự với trái tim” buổi chiều nhàn nhã là chương trình radio được nhiều nhân viên văn phòng nghe sau bữa tối, ngoài việc cập nhật tin tức về các sự kiện thời sự, họ còn có thể thảo luận về nhiều vấn đề xã hội và cuộc sống.
Các nhân viên của Lăng Thị cũng không ngoại lệ, họ thích nghe đài vào thời gian rảnh sau bữa ăn.
Khi anh đến tầng này trên tầng cao nhất, anh bước vào phòng thư ký và nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ loa máy tính, điều này đã thu hút thành công sự chú ý của Lăng Thiên Vũ. Khi tôi đến gần, tôi thấy cửa sổ phát sóng trực tiếp của “Leyue Radio Station” hiển thị trên màn hình máy tính, và sự chú ý của anh bị chuyển hướng bởi chuyển động phía sau.
“Anh là ai? Anh không biết phòng thư ký là phòng cơ mật nhất của công ty, nơi này có thể tùy tiện được sao?” Chỉ mới từ phòng tắm đi ra, đã thấy trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ đang ngồi trước máy tính.
Chu Nghi Ninh nghĩ trong đầu. Cô đang cố gắng nhớ lại rằng Tổng thư ký đã nói gì với cô khi cô đến công ty báo cáo tuần trước, cô chỉ ném một ánh nhìn nghi hoặc và cảnh giác trước mặt người đàn ông lạ mặt này. Phòng thư ký là bộ phận trọng yếu của toàn công ty, không phải ai cũng có thể ra vào theo ý muốn.
Đây là điều mà cô đã được dạy nghiêm ngặt ngay khi bước chân làm việc trong công ty, vì vậy cô ấy biết sự nghiêm trọng của vấn đề này.
Vậy để đàn ông lạ tự ý vào, bảo vệ làm gì mà sao không biết có người đột nhập vào phòng thư ký?
Thấy người đàn ông im lặng, Chu Nghi Ninh cũng không nói nhiều, cầm điện thoại bàn chuẩn bị gọi điện cho văn phòng quản lý an ninh ở tầng dưới.
Tuy nhiên, người đàn ông không hề lo lắng hay hoảng sợ, thay vào đó anh ta khoanh vai và im lặng nhìn cô.
Nghiêm túc mà nói, loại ánh mắt này khiến cô cảm thấy toàn thân khó chịu.
Ngay khi cô không biết phải làm gì, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, thu hút ánh mắt của hai người họ. Nhìn thấy sự xuất hiện của Tổng thư ký, Chu Nghi Ninh vội vàng chạy tới cầu cứu như nhìn thấy cứu tinh.
“Người đàn ông này lẻn vào phòng thư ký? Sao? Ý anh là anh ta? Cao Thăng, anh nhầm rồi, anh ta…”
Khi vừa vào đến văn phòng thư ký nhìn thấy Lăng Thiên Vũ, trên mặt ông hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ông định giới thiệu danh tính của người này cho Chu Nghi Ninh. Nhưng anh chưa kịp nói lời nào thì đã bị Lăng Thiên Vũ cắt ngang.
“Cảm ơn cô đã nói với tôi rằng đây là phòng của thư ký.”
Nói xong, Lăng Thiên Vũ đi về phía văn phòng chủ tịch với một nụ cười không rõ nguyên nhân.
Nhìn thấy tình hình, Chu Nghi Ninh muốn ngăn cản, nhưng bị tổng thư ký ngăn lại và được thông báo rằng người đàn ông vừa rồi là chủ tịch mới của công ty.
“Giời ạ, xong đời tôi rồi!”
Nhìn Lăng Thiên Vũ rời đi, Chu Nghi Ninh nâng trán, cảm giác muốn khóc không ra nước mắt. Vốn dĩ cô nghĩ rằng mình sẽ bị mất việc vì xúc phạm tổng giám đốc, nhưng không ngờ, cô lại được khen ngợi và nâng lương vì sự cảnh giác và cẩn trọng.
Khi Lăng Thiên Vũ bước vào văn phòng của chủ tịch, thay vì đi thẳng đến bàn làm việc, anh bước qua ngồi xuống ghế sofa trước. Anh nhắm mắt lại khi nhìn dòng chữ mạ vàng “Tập đoàn Lăng Thị” in trên tường.
Từ nay về sau, anh đã đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng Thị, cũng không thể cư xử như trước nữa.
Ngay từ khi còn rất trẻ, hắn đã biết sớm muộn gì cũng sẽ tiếp quản, cho nên sau khi tốt nghiệp, anh không muốn nhanh chóng trở về Trung Quốc sau khi ra nước ngoài. Làm sao anh biết được cha của anh đang bị bệnh, cho nên phải về sớm tiếp quản công ty.
Thực ra, anh rất ghen tị với chị gái mình, vì cô là con gái nên ba không bắt buộc phải học quản lý kinh doanh và sẽ tiếp quản công ty trong tương lai. Anh ghen tị với ước mơ của em gái mình, đọc thiết kế trang phục, và sau đó mở một studio, hiện đang sống ở Paris. Lúc này, tiếng gõ cửa nhanh chóng đánh tan suy nghĩ của anh.
“Vào đi!”
Với âm thanh phát ra từ anh ta, cánh cửa được mở ra, và chú tổng thư ký bước vào.
“Chú Lý, làm ơn mang cho tôi thông tin và số liệu kinh doanh của công ty trong mấy năm qua.”
Anh biết người trước mặt chính là người quản lý cao nhất trong văn phòng thư ký, nhất định phải nắm bắt rất rõ tình hình công ty nên mới giao nhiệm vụ này cho ông ấy. Chỉ cần anh hạ quyết tâm, anh sẽ nỗ lực hết mình. Giờ anh đã hứa với ba mình sẽ điều hành công ty thật tốt cho nên anh phải thật chăm chỉ mới được.
Vì vậy, việc đầu tiên anh ta phải làm là tìm hiểu tình hình của công ty trước.
“Được, Tôi đi ngay bây giờ!”
Nghe thấy tiếng của Lăng Thiên Vũ, người chú thư ký trở nên vui mừng.
Ông không ngờ rằng khi nhìn thấy Lăng Thiên Vũ. Cậu nhóc kia lớn lên đã thành một người đàn ông trưởng thành rồi. Ông có gặp cậu từ nhỏ nhưng không ngờ cậu vẫn nhớ tới ông, ông thật sự rất vui mừng.
Nhìn vị CEO trẻ tuổi ngồi khoanh chân trên sô pha chú Lý không khỏi thở dài.
Về phía Lăng Thiên Vũ, anh nhớ rằng lần cuối cùng anh nhìn thấy người đàn ông này là khi anh chỉ là một cậu bé bảy tám tuổi, bây giờ anh đã trưởng thành, anh không ngờ rằng ông ấy đã ở công ty này lâu như vậy. Và thời gian còn lại trong ngày, Lăng Thiên Vũ ở lại văn phòng và nghiên cứu đống tài liệu, không hề mệt mỏi.
Vì mải mê xem tài liệu nên anh không nhận ra bầu trời ngoài cửa sổ đã tối.
Sau khi đóng tập tài liệu cuối cùng, anh mới nhận ra rằng đã ba giờ sáng. Anh cảm thấy mệt quá nên chỉ nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Vốn dĩ tôi chỉ định nằm, nhắm mắt để tĩnh tâm, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ sâu. Ngay cả những tia nắng đầu tiên của buổi sáng cũng chiếu vào qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, và Lăng Thiên Vũ dường như không hề thức dậy.
Đúng lúc này, điện thoại văn phòng và điện thoại di động cá nhân của anh đồng thời vang lên, khiến anh kinh ngạc suýt chút nữa ngã khỏi sô pha. Đứng dậy khỏi mặt đất, anh vội vàng đi về phía bàn làm việc.
“Haizz!”
Anh đứng dậy một chút và đi đến bàn làm việc, cầm điện thoại lên và kết nối trực tiếp.
Điện thoại di động cá nhân của anh vẫn đổ chuông, nhưng nó đã bị anh tắt tiếng.
Ý nghĩa của điều này đã quá rõ ràng, người này coi trọng công việc của mình hơn cả bản thân. Chỉ là ID người gọi hiện ra số biệt thự của nhà họ Lăng, điều này đột nhiên mang đến cho anh ta một điềm báo không lành.
“Chủ tịch, ngài đã đến công ty chưa? Không có chuyện gì, thị trường chứng khoán…”
“Điều gì đã xảy ra với thị trường chứng khoán?”
Giọng chú Lý phát ra từ đầu dây bên kia, với giọng điệu có phần hoang mang, khiến Lăng Thiên Vũ muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Không biết tại sao, khi nghe thấy giá cổ phiếu, anh ta đã hoảng sợ không thể giải thích được.
“Bạn đã đọc tin tức buổi sáng chưa? Giá cổ phiếu đã giảm từ thời điểm phát hành tin tức!”
Khi chú Lý đề cập đến tin này, trên thực tế, tay của Lăng Thiên Vũ đang bị chuột rút. Kẹp micro vào giữa tai và vai, lấy tay che bàn phím, gõ vài từ rồi ấn chuột xuống, ngay sau đó, trang web tin tức kinh doanh nhanh chóng hiện ra trên màn hình. Những bức ảnh trên trang nhất khiến anh mở to mắt.