Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu vào, người trên giường nhúc nhích cũng không có tỉnh lại, ngược lại lật người ôm lấy chiếc gối ôm mềm mại.
Lăng Thiên Vũ, người đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó được đặt trên thắt lưng của mình, và anh tỉnh dậy ngay lập tức. Khi nhìn xuống và thấy người đang ngang nhiên ôm anh thì liền sửng sốt và nhanh chóng buông người kia ra.
Ngay khi đầu óc choáng váng và không thể xác định được rõ ràng mọi chuyện. Bỗng nhiên có sự chuyển động từ cánh cửa khiến anh bất giác ngẩng đầu nhìn sang. Những gì anh thấy là người mẹ của mình rõ ràng đang chết lặng trước cửa, và một người cha với khuôn mặt u ám.
Đột nhiên, anh cảm thấy dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.
Là người phụ nữ nào mà lại táo bạo trèo lên giường của anh như vậy?
Có lẽ bởi vì vừa rồi Lăng Thiên Vũ đẩy ra, người phụ nữ đang ngủ say cuối cùng cũng tỉnh lại. Trương Uyển Nhi không biết sự tình đã ngồi dậy duỗi eo, đang làu bàu vì tiếng ồn làm cho mình phải thức giấc nhưng không ngờ cô lại bị người trước mặt làm cho hoảng hốt khi vừa mở mắt ra.
Ở cửa là một cặp vợ chồng trung niên quen thuộc, cả hai đều đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô không biết có phải do trực giác không, nhưng đột nhiên, cô quay đầu lại nhìn về phía sau.
Khi khuôn mặt đẹp trai kia ở trong tầm mắt cô, cô sợ hãi suýt ngã ra khỏi giường.
“tại sao lại là anh ?!”
“tại sao lại là cô ?!”
Sau khi nhìn rõ mặt nhau, người đàn ông và phụ nữ có vẻ như có thù hằn gì chỉ vào nhau rồi đồng thanh nói.
Vợ chồng Lăng Thiên Ân sáng sớm đã đến phòng con trai, vốn dĩ muốn giải thích cho nó một số chuyện, sau đó trả phòng rồi rời đi. Không ngờ, vừa mới bước vào thì một cảnh tượng đập vào mắt của hai ông bà. Cảnh tượng này đơn giản là quá kích động trong lòng của hai vị trưởng lão.
Nhìn người phụ nữ mập mạp rõ ràng đang kinh hãi trước mặt, Lăng Thiên Vũ có một loại khó chịu không nói nên lời.
Anh ta chưa bao giờ là một kẻ thù dai, nhưng cô nàng mập ú này lần lượt xuất hiện trước mặt anh và anh phải tự hỏi liệu cô ta cố ý tiếp cận anh với mục đích này hay không. Nếu mọi chuyện xảy ra bên ngoài sảnh tiệc ngày hôm qua đều là tai nạn thì tại sao cô ta lại xuất hiện trên giường của anh lúc này? Trùng hợp sao? Anh coi khinh.
Cô ta muốn tiếp cận anh ta một cách có chủ đích! Nhưng mục đích của cô ấy là gì? Có phải vì tiền không?
Lăng Thiên Vũ biết rằng với điều kiện của anh rất nhiều phụ nữ muốn nhảy lên giường của anh. Hơn nữa khi còn ở nước ngoài anh đã sớm quen với những thủ đoạn này rồi. Chỉ là anh vừa mới trở về Trung Quốc, không ai biết anh chính là thiếu gia của tập đoàn Lăng, một trong những tập đoàn hàng đầu của Singapore.
Cô ta là phù dâu của cô dâu, lẽ nào Trịnh Lan Hương đã nói với cô ta?
Tuy nhiên, anh cho rằng điều này khó xảy ra, dù sao thì anh chỉ gặp Trịnh Lan Hương ngày hôm qua, và Mã Vân Phong hoàn toàn không biết thân phận thực sự của anh ta. Vậy làm sao mà thím mập này biết được?
Khi anh thực sự không hiểu. Trương Uyển Nhi lúc này lên tiếng.
“Anh … sao anh lại ở trong phòng của tôi?”
Mặc dù trên người vẫn còn nguyên quần áo nhưng Trương Uyển Nhi vẫn quấn chăn bông quanh người.
Sau đó cô cúi đầu, cắn chặt môi dưới, khẽ hỏi.
Cô thực sự không nhớ những gì đã xảy ra đêm qua.
Cô chỉ biết hôm qua cô có hơi quá chén nên vội ôm lấy cái đầu đau đi đến phòng 606. Không thể nhầm lẫn được, vì cô nhớ đã đặt thẻ phòng lên cảm biến và nó đã được bật.
Loại cửa này, nếu bạn cầm thẻ nhầm thì khi quẹt lên cảm biến cửa sẽ không mở phải không?
Cầm thẻ phòng đang nằm ở một bên bàn giường lên, Lăng Thiên Vũ ném tới trước mặt Trương Uyển Nhi, sau đó hai tay đặt trên vai cô hỏi ngược lại.
“Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng?”
Đúng thật là hôm qua anh đã uống quá nhiều, nhưng anh không say đến mức sẽ vào nhầm phòng. Để chắc chắn rằng mình không vào nhầm phòng, trước khi ném tấm thẻ cho người phụ nữ trước mặt mình, Lăng Thiên Vũ đã lén nhìn con số trên thẻ.
Nhìn thấy ba con số 609 in trên đó, anh thở phào, chắc người phụ nữ này đã đột nhập vào phòng anh.
Tuy nhiên, có một điều anh khó hiểu là trong phòng có hai chiếc chìa khóa, một chiếc là của anh và chiếc còn lại là của bố mẹ anh, làm thế nào mà người phụ nữ này vào được?
“609 ?!”
Tay run run nhặt thẻ cửa ném sang bên cạnh, ánh mắt vừa rơi xuống, cô hét lên một tiếng không thể tin được. Đây không phải là 606, mà là 609? Chẳng lẽ hôm qua cô đã vào nhầm phòng sao?
Nhưng … Rõ ràng là cô đã dùng thẻ chìa khóa của mình để mở cửa. Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
“Làm sao có thể?”
Hơi khinh thường lườm cô một cái, Lăng Thiên Vũ nhìn sang chỗ khác. Trong một thời gian dài, người đầu tiên anh cho là phiền phức, sẽ luôn làm những việc mà anh ghét, và anh cho rằng Trương Uyển Nhi cũng vậy. Anh sẽ chống mắt lên coi xem cô ta còn muốn giở trò gì.
Bây giờ bố mẹ anh đang ở đây nhưng lần này anh không sai vì vậy anh sẽ giải thích. Anh chắc chắn lần này bố mẹ anh sẽ tin anh.
Tuy nhiên Lăng Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn mẹ của mình khi thấy bà vội vàng đi tới, nắm lấy tay Trương Uyển Nhi, sau đó bắt đầu trách móc con trai.
“Thiên Vũ! Sao con có thể đối xử với con gái nhà người ta như thế này!”
Nhìn thấy người phụ nữ mập mạp có vẻ kinh ngạc, cô ta không có vẻ gì là đang giả vờ, và cô ta không thể biết được ai đã vào nhầm phòng. Mặc dù bà không thể quyết định trong một lúc, nhưng bà biết rằng tất cả những gì bà phải làm bây giờ là ngăn chặn cái miệng của người phụ nữ.
“Mẹ, con không có, là nữ nhân này…”
Lăng Thiên Vũ vốn dĩ muốn phản bác, nhưng khi thấy mẹ mình nháy mắt, anh liền im bặt. Nhìn thấy cha mình với khuôn mặt sắt đá khiến anh cảm thấy mình không thể tự làm sạch mình ngay cả khi đã nhảy xuống sông Hoàng Hà.
” Thưa hai bác, cháu xin lỗi, cháu nghĩ hôm qua có lẽ cháu đã uống quá nhiều nên …”
Nhẹ nhàng đẩy tay người phụ nữ đang nắm tay cô ra, sau khi Trương Uyển Nhi xấu hổ nói gì đó, anh liền leo xuống giường. Có thể người đàn ông này thật sự không phải là người tốt, nhưng bây giờ ngay cả thẻ phòng cũng chứng tỏ cô đi nhầm phòng, vậy nên cô đành phải thừa nhận. Dù xấu hổ nhưng cô đã sai thì cô sẽ thừa nhận.
“Cháu xin lỗi……”
Mẹ của Lăng Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, thân ảnh to lớn của Trương Uyển Nhi đã vượt qua bà và chồng bà đang đứng ở cửa, biến mất vào hành lang, để lại ba người trong căn phòng, sững sờ.
Lăng Thiên Vũ đang trong tình trạng “choáng váng”, vì anh không ngờ Trương Uyển Nhi lại phản ứng như thế này. Anh không những không tỏ ra đáng thương, cũng không đe dọa điều gì mà ngược lại còn thừa nhận lỗi lầm của mình và thậm chí còn xin lỗi.
Đây là điều hoàn toàn bất ngờ.Chẳng lẽ là anh thật sự hiểu lầm cô ta?
Tuy nhiên, anh chưa kịp suy nghĩ điều gì thì bị cốc vào đầu khiến anh đau đớn kêu lên.
“Ba, đau quá!”
Bị ba anh đánh vào đầu, Lăng Thiên Vũ đau đớn kêu lên. Dù đi du học và không ở nhà nhiều năm nhưng anh cũng đã trưởng thành. Tại sao ba anh luôn đánh anh ở mọi lúc mọi nơi?
Anh mới về nươc được vài ngày nhưng đây là lần thứ tư bị ba anh đánh. Chẳng lẽ không thể coi như người lớn sao?