“Mày cũng biết đau? Tao cho mày xang bên nước ngoài học hành không phải để mày ba cái chuyện này với con gái…”
Đây có phải là con trai của ông là Lăng Thiên Vũ không?
Làm sao thằng con trai này của ông có thể tàn nhẫn với một người phụ nữ như vậy? Nó làm con gái nhà người ta ra nỗng nỗi này mà
Chẳng phải ông đã nói rằng nó nên đối xử với các cô gái bằng sự ân cần và dịu dàng hay sao?
Thằng con trời đánh này … nó thật sự muốn làm ông tăng sông hay sao.
Vốn dĩ tưởng rằng sau khi con trai trở về lần này sẽ có thể giao việc của công ty cho nó, nhưng nhìn thái độ xử lý mọi việc, ông cảm thấy ước mơ về hưu sớm của mình là vô vọng, xem ra thằng con này của ông vẫn cần phải được dạy dỗ.
” Ba nó, đừng tức giận, chẳng lẽ có người mỡ lại tự đâng đến miệng mèo?”
“Thiên Vũ!”
Mẹ của Lăng Thiên Vũ, Phùng Anh Thư vốn dĩ muốn nói gì đó để Lăng Thiên Ân bình tĩnh lại, nhưng sau một tiếng gầm gừ trầm thấp và nhìn thấy biểu hiện đen kịt đáng sợ của ông, bà lập tức im lặng.
Mặc dù bà cảm thấy rằng người phụ nữ đó phù hợp với những gì bà nghĩ, nhưng điều đó cũng phụ thuộc vào ý của con trai bà. Chỉ là con trai bà rõ ràng là không thích cô ta nhưng bà vẫn không hiểu tại sao người phụ nữ này vẫn quấy rầy con trai bà?
Mặc dù con trai của bà đã không ở bên bà đã lâu, Phùng Anh Thư vẫn cho rằng bà hiểu rất rõ về con trai bà .
Vốn dĩ bà cho rằng con trai mình không thể thích một người phụ nữ vừa không đẹp lại vừa béo như vậy, nhưng … nghĩ đến chuyện xảy ra trong tiệc cưới ngày hôm qua, bà lại có chút do dự.
Phải rồi vào tối hôm qua đứng ở một góc nhưng bà đã nhìn thấy mọi thứ rõ ràng. Người phụ nữ mập đó gần như ngã xuống, con trai bà ôm lấy cô ta và mỉm cười với cô ta. Hai người họ giống như ngày hôm qua vậy.
Cho nên bà tự hỏi, chẳng lẽ là con trai của bà quen biết nữ nhân này từ trước, chắc chắn là mối quan hệ của hai đứa rất mờ ám. Chúng nó lại để cho hai vị trưởng lão không phát hiện, chẳng lẽ là cố ý diễn kịch?
“về nhà!”
Nhìn thấy khuôn mặt suy nghĩ của vợ, Lăng Thiên Ân biết rằng trí tưởng tượng của vợ mình lại trở nên phong phú rồi đây.
Bất lực, ông đành phải kêu về nhà. Bởi ông biết nếu tiếp tục ở lại, vợ ông có thể sẽ làm nên chuyện “khủng khiếp”.
Không lâu sau, cả gia đình ba người bước ra khỏi khách sạn và lên chiếc xe ôtô đã chờ sẵn bên ngoài.
Hai ông bà già nhà anh ngồi ở ghế sau, trong khi Lăng Thiên Vũ ngồi ở ghế phụ, trò chuyện với người tài xế mà anh đã nhiều năm không gặp.
Lão Hắc, hắn làm tài xế cho nhà họ Lănv gần 30 năm, có thể nói là nhìn Lăng Thiên vũ lớn lên, ông tự nhiên nói nhiều chủ đề. Bên trong xe có tiếng trò chuyện rất vui vẻ, người trong xe hoàn toàn không để ý, từ khi ra khỏi khách sạn bọn họ đã bị theo dõi.
Bên kia, Trương Uyển Nhi đến cửa nhà, núp ở bên ngoài quan sát một hồi, phát hiện trong nhà không có người, liền thận trọng lẻn vào. Nhưng trước khi cô trốn vào phòng của mình, một tiếng gầm đã khiến cô dừng lại ngay lập tức.
“Trương Uyển Nhi!”
Hơn nữa, cô có thể đánh giá mức độ tức giận của bên kia chỉ bằng cách kết hợp họ và tên của mình.
“Ừm … Mẹ, mẹ ở nhà!”
Sau khi bị bắt, Trương Uyển Nhi không còn cách nào khác là tập Thái Cực Quyền và bắt đầu nói những điều vô nghĩa, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của sư tử cái trước mặt mình. Tuy nhiên, cô không biết rằng cô phải chịu thất bại ngày hôm nay.
Cô thầm nghĩ rõ ràng là đã quan sát xung quanh rồi mà vẫn không qua mắt được mẹ cô. Cũng may em gái cô không có ở đây nếu không nó chắc chắn đổ thêm dầu vào lửa, khiến con sư tử cái này càng thêm tức giận!
“Mày rốt cuộc cũng vác cái mặt trở về. Nói cả đêm qua mày đi đâu!”
Mai Ngọc Hoa thực sự cảm thấy huyết áp của mình đang dần tăng vọt, đứa con gái này đã cả đêm không về và sau khi quay lại cũng không có một lời giải thích. Bây giờ cô thậm chí đã học được mẹo của Thái Cực Quyền, có vẻ như bà đã đánh giá thấp con gái của mình!
Gia đình họ Trương tuy không phải là một gia đình giàu có nhưng cuộc sống của họ khá tốt.
Mặc dù một gia đình ba người sống trong một căn phòng nhỏ, nhưng điều này là đủ cho họ.
Gia đình không có tiền nhưng Mai Ngọc Hoa vẫn kỷ luật với hai cô con gái. Bà thiết nghĩ nếu không nghiêm khắc thì chúng sẽ không nghe lời.
Mặc dù cả hai đứa đều là người lớn, nhưng bà vẫn đặt thiết bị bảo vệ ở lối vào để chúng phải về nhà trước mười một giờ mỗi đêm. Chỉ là hôm qua bạn thân của Trương Uyển Nhi đã kết hôn, nên sau khi thương lượng, bà đã hơi trì hoãn thời gian kiểm soát ra vào.
Nhưng dù có hoãn, bà đợi đến hai giờ sáng vẫn không thấy con gái về.
Khi bấm điện thoại thì thuê bao, kết quả là bà không thể ngủ được cả đêm. Tuy tức giận nhưng lại càng lo lắng.
“Mẹ, chuyện đó … hôm qua con đã uống quá nhiều. Lan Hương đã sắp xếp một phòng cho con nên con …”
“Cho mẹ số điện thoại của Lan Hương.”
Trương Uyển Nhi bị mẹ đột ngột cắt ngang trước khi cô nói xong.
Sau đó, nhìn thấy Mai Ngọc Hoa đang đi lấy điện thoại, cô di chuyển nhanh chóng và đứng trước mặt mẹ mình.
Nhìn thấy con mình như vậy, bà hiển nhiên không tin những gì cô vừa nói, vì vậy bà muốn gọi điện cho bạn thân của con mình để xác nhận.
Tuy nhiên, đêm qua là đêm tân hôn đầu tiên của người bạn thân nhất của cô nên cô sợ …
“Tại sao? Hay là con nói dối mẹ phải không?”
Nhìn thấy con gái trước mặt mình giật lấy chiếc điện thoại trước, phản ứng đầu tiên của Mai Ngọc Hoa nghĩ đó là một hành động thiếu trung thực. Kỳ thực bà tin tưởng đứa con gái này của mình sẽ không làm chuyện xấu hổ. Thật ra bà chỉ muốn trấn an chính mình.
“Con thề, con thực sự không nói dối mẹ đâu.”
“Vậy tại sao con không để mẹ gọi cho Lan Hương?”
Thái độ của Mai Ngọc Hoa rõ ràng là dịu đi khi con gái bà thậm chí còn nói lời thề thốt, nhưng bà vẫn muốn biết lý do. Cô con gái lớn vốn luôn ngoan hiền, chẳng những cả đêm không về, nay còn “nổi loạn”, bà muốn biết nguyên nhân do đâu.
“Chuyện này…”
“Cái gì?”
Trương Uyển Nhi còn đang do dự không biết nên nói gì, nhưng dưới áp lực của mẹ, cuối cùng cô cũng buột miệng nói, sau đó cúi đầu không nhìn thẳng.
“Đêm qua là đêm tân hôn đầu tiên của bọn họ, mẹ không nên làm phiền bọn họ sớm quá!”
Rốt cuộc, thật khó để nói với mẹ cô những lời đỏ mặt và thót tim như vậy. Dù gì thì cô cũng chưa lấy chồng mà. Nhưng khi mẹ cô hỏi, cô không còn cách nào khác là phải nói ra sự thật.
Mai Ngọc Hoa sững sờ một lúc, và ngay lập tức hiểu con gái mình đang nói về điều gì, nhưng bà vẫn hỏi câu đó rất khó chịu.
Rốt cuộc, đêm qua là lần đầu tiên Trương Uyển Nhi kể từ khi còn nhỏ mà cô cả đêm không về. Là một người mẹ, bà đương nhiên sẽ lo lắng.
“Oh oh. Nhưng, con hứa là bạn sẽ không làm chuyện xấu hổ?”
Thật ra, không phải bà thực sự không tin tưởng con gái mình, bà chỉ muốn nhắc nhở đứa nhóc này thôi.
“Con hứa, con thề. Còn mẹ, mẹ nghĩ con có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông nào được chứ?” Trương Uyển Nhi không thể chịu được sự nghi ngờ của bản thân của mẹ dành cho cô.
Kỳ thật nghĩ đi nghĩ lại cô thấy cũng đúng. Bản thân mình khuôn mặt thì không đẹp, dáng dấp thì không bằng ai, có nam nhân hứng thú với nàng mới lạ?
“Haiz! Phụ nũ sau khi tắt đèn ai mà chẳng như nhau!”
Nghe mẹ mình nói, Trương Uyển Nhi không khỏi trợn tròn mắt, mẹ già của cô mở miệng như vậy từ khi nào vậy? Mặc dù cũng là người lớn nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi nghe những chủ đề như vậy.
“Mẹ, chuyện này…”
Trương Uyển Nhi muốn rống lên, nhưng cô không thể nhịn được cười khi thấy mẹ cô xoay người làm điệu bộ nháy mắt lè lưỡi trước khi vào bếp. Từ nhỏ đã luôn như vậy, mặc dù mẹ cô rất nghiêm khắc nhưng cô biết rằng bà rất quan tâm đến cô. Và hai người họ thỉnh thoảng lại gây lộn với nhau, đây là cách họ hòa hợp với nhau.