Thấy phản ứng của con gái quá dữ dội, Mai Ngọc Hoa chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy và cắt đứt suy đoán của con minh. Về phần Trương Gia Huy tuy ông ta không quay lại nhưng lại mắc thêm một món nợ nữa, bà thật sự không biết phải nói thế nào với con gái mình.
Nó ghét cha nó đến mức nào bà làm sao mà không biết chứ. Trương Uyển Nhi chắc chắn không chấp nhận được chuyện này.
“Chuyện gì xảy ra vậy mẹ?”
Nhìn thấy Mai Ngọc Hoa chỉ lắc đầu không nói gì, Trương Uyển Nhi càng thêm sốt ruột. Đó có thể là một điều gì tồi tệ hơn cả việc người đàn ông kia trở lại? Cô không thể tưởng tượng được điều gì tồi tệ hơn thế này.
“Không sao đâu, chúng ta đừng nhắc tới ông ta.”
Thấy biểu hiện của Trương Uyển Nhi xấu đến cực điểm, Mai Ngọc Hoa vốn dĩ muốn đổi chủ đề, bà cố gắng giả vờ không sao.
Nhưng không ngờ lần này Trương Uyển Nhi lại rất cương quyết, nó sẽ không bao giờ dừng lại những gì con bé muốn hỏi cho đến khi nó nhận được câu trả lời.
“Nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không ông ta sẽ không đột nhiên bị nhắc tới. Nói đi mẹ.”
Đề cập đến người đàn ông đó luôn là điều cấm kỵ trong gia đình họ. Vì vậy, nếu mẹ cô đề cập đến ông ta mà không có lý do, chắc chắn điều gì đó đang xảy ra. Trương Uyển Nhi biết Mai Ngọc Hoa giấu vì lo lắng cho cô, nhưng cô cũng là người trong gia đình này, cô phải biết chứ đừng nói đến chuyện liên quan đến người đàn ông đó.
“Lần này là nửa triệu nữa.”
Biết rằng con gái mình sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, Mai Ngọc Hoa đành phải nói ra sự thật. Nói xong, bà nhắm mắt lại và thả mình xuống giường. Bà không dám nhìn vẻ mặt hiện tại của Trương Uyển Nhi, bởi vì bà biết chắc là thần sắc con bé rất xấu. Bà cũng cảm thấy buồn và tức giận huống chi là Trương Uyển Nhi.
Nghe những gì Mai Ngọc Hoa nói, Trương Uyển Nhi sững sờ một lúc trước khi nhận ra ý nghĩa trong lời nói của mẹ cô. Chết tiệt, người đàn ông đó một đi không trở lại, lại để ba người gánh nợ? Ba năm trước là năm trăm ngàn nhân dân tệ, ba năm sau vẫn là năm trăm ngàn nhân dân tệ.
Đầu năm nay trả xong món nợ ba năm trước. Tưởng chừng như cuộc sống sẽ sung túc nhưng không ngờ ông bố khốn nạn của cô lại một lần nữa bắt ba mẹ con cô trả nợ cho ông ta một lần nữa. Ông ta chắc chắn làm tổn thương họ bất cứ lúc nào.
“Nói với những người đó rằng chúng ta không liên quan gì đến người đàn ông đó. Nếu bọn họ muốn có tiền, hãy đến gặp ông ta!”
Lần này, mặc kệ ông ta có bị chảy máu từ bọn chủ nợ hay không, Trương Uyển Nhi cũng không muốn quan tâm đến sự sống chết của ông ta. Cô không quan tâm liệu ông ta có bị người ta bắt được từ sòng bạc hay không. Cô không còn là một cô bé rụt rè hồi đó nữa, và lần này cô sẽ không để mẹ và em gái rơi vào hoàn cảnh như hồi đó nữa.
Mai Ngọc Hoa biết Trương Uyển Nhi sẽ không thể chấp nhận được, vì vậy bà chỉ có thể nói với con gái mình từng phần một.
“Vấn đề tiền bạc đã được giải quyết xong?”
“Ý mẹ là gì? Mẹ có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện một lượt được không? Cứ nói một chút một nghe nó thật khó chịu.”
Trương Uyển Nhi lúc này rất tức giận, không phải người đàn ông nợ nửa triệu nhân dân tệ sao? Giờ lại nói hiện tại đã trả xong tiền nợ? Năm trăm vạn không phải là một con số nhỏ, Trương Uyển Nhi rất chắc chắn rằng bọn họ hoàn toàn không có tiền trong tình hình kinh tế hiện tại, huống chi là trả hết một lần.
Vì vậy, khi mẹ cô nói rằng vấn đề tiền bạc đã được giải quyết, cô đã choáng váng một lúc.
“Đó là cha mẹ của Tiểu Vũ. Khi những người đòi nợ đến, họ tình cờ có mặt ở hiện trường, vì vậy..”
Mặc dù Mai Ngọc Hoa chưa nói xong, Trương Uyển Nhi đã có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Cha mẹ của Lăng Thiên Vũ không biết tại sao lại xuất hiện tại nhà của họ, sau đó bọn đòi nợ đến đòi nợ rồi cha mẹ của Lăng Thiên Vũ đã trả hết tiền.
Chà, đây chính xác là cốt truyện của một bộ phim thần tượng và một cuốn tiểu thuyết! Nhưng Trương Uyển Nhi hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, ngược lại vô cùng cáu kỉnh.
Chẳng trách vừa rồi Lăng Thiên Vũ trông rất vênh váo hóa ra là muốn nhà của bọn họ!
“Con thực sự sắp phát điên lên mất thôi.”
“Tiểu Nhi, dù sao báo chí cũng đã như vậy rồi, vậy sao con không đồng ý chuyện hôn sự giữa con và Tiểu Vũ đi.”
“Mẹ! Mẹ có biết mẹ đang nói gì không?”
“Mẹ có thể thấy rằng Tiểu Vũ là một người đàn ông tốt. Con sẽ rất hạnh phúc nếu con được gả vào gia đình họ Lăng.”
“Mẹ à, chuyện đó với chuyện mẹ bán con gái mình có gì khác nhau?”
Hai người đều có ý kiến riêng của họ, và Trương Uyển Nhi càng khó chịu hơn bởi lời nói của mẹ mình. Không ai chịu nhường ai nên cuối cùng Trương Uyển Nhi cuối cùng đã chặn miệng Mai Ngọc Hoa bởi câu trả lời của mình.
Nhưng sự thay đổi trên khuôn mặt của mẹ cô ngay lập tức khiến Trương Uyển Nhi nhận ra rằng cô đã nói sai điều gì đó. Bầu không khí của căn phòng bỗng trở nên u ám vì những lời vừa rồi của Trương Uyển Nhi. Thật lâu không có ai lên tiếng, cuối cùng Mai Ngọc Hoa cũng lên tiếng trước.
“Tôi hiểu rồi, Cô về đi.”
“Ừm.. Ý con không phải vậy, con..”
Trương Uyển Nhi biết lời mình nói ra không thể vãn hồi khi đã buông ra, nhưng cô thật sự không cố ý. Chỉ là cô quá tức không kiềm chế được cảm xúc và nói những lời nhảm nhí, cô thật sự không cố tình.
Cô biết Mai Ngọc Hoa đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Lăng Thiên Vũ, vì vậy cô vội vàng nói vậy. Cô không biết rằng Mai Ngọc Hoa hy vọng rằng cô có thể gả cho một gia đình tốt và hạnh phúc trong suốt quãng đời còn lại của mình.
“Tôi mệt mỏi rồi và muốn nghỉ ngơi.”
Sau khi Mai Ngọc Hoa nói một lời như vậy, bà quay lưng lại với Trương Uyển Nhi. Hành động của bà đã quá rõ ràng, nên Trương Uyển Nhi phải lê một bước nặng nhọc ra khỏi phòng bệnh. Khi cô bắt xe buýt, đã mười giờ tối cô mới về đến nhà.
Vừa vào nhà, cô bật đèn trong sân lên, Trương Uyển Nhi đẩy cửa phòng ra. Thấy không có ai ở nhà lúc này lòng cô không khỏi bứt rứt hơn.
Vì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện từ trưa, cô đã rất vất vả để liên lạc với em gái mình, nhưng nó đã tắt điện thoại đi. Hiện tại đã ổn rồi, đã mười giờ rồi, sao nó vẫn chưa về?
Trong lòng thở dài thườn thượt, Trương Uyển Nhi thầm mắng em gái là đồ vô tâm. Sau khi vào đến phòng cô thay quần áo rồi lao vào phòng tắm.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhanh chóng tắm qua loa rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài. Mặc dù cô em gái hơi nổi loạn và luôn ngang tàng với Mai Ngọc Hoa, nhưng nó vẫn rất kính trọng bà.
Cho dù đi chơi hay đi mua sắm, nó sẽ tuân thủ thời gian của bảo vệ khu chung cư và về nhà trước mười giờ đêm. Vì vậy, bây giờ đã hơn mười giờ, và Trương Uyển Nhi cảm thấy lo lắng trong khi em gái cô chưa trở về.
Chỉ khi vừa bước xuống nhà dưới lầu, cách đó không xa đã nghe thấy tiếng cãi vã. Trương Uyển Nhi không phải là người nhiều chuyện nên nói chung cô sẽ không để tâm đến tình huống này, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong cuộc cãi vã, cô tò mò đi tới.
Khi đến gần, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest có hình xăm trên cánh tay. Lúc này anh ta đang ôm một cô gái một cách thân mật. Chờ đã, cô gái này.. không phải là em gái của cô, Trương Gia Lâm sao!
“Buông em gái tôi ra!”
Nhìn thấy tên xã hội đen đang kéo em gái của mình, Trương Uyển Nhi bước đến và kéo em gái cô lại phía sau.
“Cô là ai? Béo, khôn hồn thì cút cho tao!”
“Béo! Mày gọi là ai?”
Vốn dĩ Trương Uyển Nhi không muốn để ý tới người đàn ông này, nhưng khi nghe thấy đối phương kêu mình là “Đồ béo chết tiệt”, lửa giận của cô liền bùng lên.
Tên đó sẽ phải trả giá cho lời nói của hắn vì dám gọi cô là “béo”. Hơn nữa việc dám động vào em gái của cô thì hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!
“Kêu lên đi. Giỏi đi tìm người giúp đi. Đồ béo nhiều chuyện!”
Tên lưu manh hiển nhiên không nhận ra hai người trước mặt là chị em, dù sao thì một béo một gầy, một người xấu, một người đẹp.
“Cút!”
Đầu tiên gọi cô là béo, sau đó lại động tay động chân với em gái cô, tên lưu manh này hiển nhiên không biết cái gì đang đợi mình ở phía trước.
“Biến khỏi đây trước khi tao đổi ý!”
Lời nói của Trương Uyển Nhi thực sự đã cho hắn ta một lời cảnh báo. Nhưng hắn không biết nắm bắt cơ hội, vậy thì không thể trách cô vào giây tiếp theo được.
“Đồ mập mạp, thật sự là không nhìn thấy quan tài thì không sợ phải không?”
Người đàn ông lưu manh tiến lên một bước, nắm lấy tay Trương Uyển Nhi, cố gắng đẩy cô sang một bên. Nhưng hắn đã bỏ qua một điểm với thân hình nhỏ bé làm sao có thể lay động được Trương Uyển Nhi, cô rõ ràng là “cao lớn” hơn hắn?
“Dám nói bà nội ngươi là béo, ngươi không biết tự lượng sức mình!”
Bước tới và tung nắm đấm, Trương Uyển Nhi đấm vào bụng tên lưu manh. Trương Uyển Nhi tấn công bất ngờ, tên lưu manh còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cái chân duỗi thẳng về phía mình, nện xuống bộ phận quan trọng của hắn.
Được một lúc, cơn đau truyền đến khiến người đàn ông lưu manh đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Đứng sau lưng chị gái, Trương Gia Lâm nhìn thấy người đàn ông lưu manh đang lăn lộn trên mặt đất đau đớn với chỗ ấy của mình, cô không khỏi lộ ra vẻ thương hại.
Chỉ là cô không hề thông cảm cho hắn, ai bảo hắn suốt ngày bám lấy cô. Chỉ có thể nói rằng hắn đã không may mắn khi gặp chị gái cô. Chuyện chỉ xảy ra như vậy, để sau này anh không dám quấy rầy cô nữa.
Dù sao xã hội là như vậy, quen chơi bời thì không cần phải nghiêm túc. Một khi nghiêm túc, đó là GAME-OVER, quy tắc của trò chơi vốn là vậy mà.
“Tiểu Lâm, đi thôi.”
Trương Gia Lâm không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo chị gái lên lầu. Cô biết rằng phải có điều gì đó đang chờ đợi bản thân khi cô trở về nhà. Trương Gia Lâm biết rằng kiểm soát ra vào của họ đã là mười giờ, và đã quá thời gian, Mai Ngọc Hoa nhất định sẽ không để cô yên.
“Ơ.. chị ơi, mẹ già thân yêu của em đâu?”
Quay lại căn hộ nhỏ nơi gia đình ba người sinh sống, không thấy Mai Ngọc Hoa đâu, Trương Gia Lâm hỏi người chị đã xoa chân của mình ngay trước cửa nhà. Người mẹ già thân yêu là cái tên Trương Gia Lâm gọi mẹ cô, đó là cách xưng hô thân mật với một người mà cô quý mến.
“Còn dám nói, cả ngày hôm nay em đi nơi nào?”
Không nhìn lên em gái, Trương Uyển Nhi nói điều này, đưa tay xoa bóp bàn chân của cô. Tất cả là do vừa rồi cô đá người đàn ông quá mạnh, hoàn toàn quên mất mình vừa đi dép lê, thật là đau muốn chết! Oầy, mà người đàn ông đó là ai?
“Còn nữa, người đàn ông đó là ai? Làm sao anh ta lại xuất hiện trước cửa nhà mình?”
“Ôi, chị già, chị hỏi liên tiếp ba câu, chị muốn em trả lời câu nào trước?”
“Vậy thì từ từ nói.”
Dừng cọ xát bàn chân, Trương Uyển Nhi nghiêng chân bự của cô, dựa vào ghế sô pha chờ em gái giải thích sự việc cho cô nghe. Mặc dù Trương Gia Lâm luôn nổi loạn, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi trước một người chị mạnh mẽ như vậy.
Kết quả là cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống và giải thích từng vấn đề một.
“Sáng em đi học để quên điện thoại trong tủ, đến trưa về thì thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ nên muốn gọi lại nhưng lại phát hiện ra điện thoại hết tiền và sau đó em đi làm.”