Hải Dương đưa tay khẽ đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không bật điện, rèm cửa cũng được kéo kín khiến cho căn phòng bị bao trùm bởi một thứ ánh sáng mờ mịt, ảm đạm.
Ở chính giữa phòng kê một chiếc giường cỡ vừa, người mà cô cần tìm vừa hay đang lặng lẽ nằm trên đó. Hải Dương chậm chạp tiến lại gần, trong không gian im lìm cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Hải Phong đang ngủ, đôi mắt nhắm nghiền, khoé môi hơi hé, hai đầu lông mày mơ hồ cau lại.
Hải Dương cúi lại gần để nhìn rõ hơn, hơi thở nhẹ nhàng của cậu ấy vang lên bên tai, mùi chanh quen thuộc cũng quẩn quanh nơi chóp mũi.
Hai má không hiểu sao lại có chút nóng
Hải Dương khẽ nuốt nước bọt, cô mò mẫm bật đèn ngủ cạnh giường lên, âm thanh công tắc vang lên rất nhỏ nhưng cũng khiến cô giật mình. Lo lắng nhìn về phía Hải Phong, nhận thấy hơi thở của cậu vẫn đều đều vang lên mới lặng lẽ thở phào trong lòng.
Cô cẩn thận lấy thân mình che trước đèn, một lúc sau mới từ từ tránh khỏi.
Ánh đèn vàng ấm áp khẽ phủ lên khuôn mặt Hải Phong, mân mê hàng lông mi dài cong vút. Nét mặt cậu hiện lên rõ ràng trước mắt Hải Dương
Cô ngồi bệt xuống đất, một tay vươn tới gạt bỏ những lọn tóc loà xoà trước trán của người trên giường để lộ ra đôi lông mày như có như không cau lại.
Hải Phong nằm ngủ cả người co lại giống như con tôm, hai tay đặt trước ngực như đang tự vệ. Cả người cậu toát lên sự thiếu an toàn
Không hiểu sao đột nhiên có chút đau lòng…
Cô không nhịn được thở dài, ngón tay nhẹ nhàng đặt giữa hai đầu lông mày của cậu, chậm rãi miết nhẹ về hai bên.
– Thật là…
Cô thì thầm
———
” Khoảnh khắc đột nhiên cảm thấy cô đơn đến không chịu nổi chính là bạn ngủ một giấc, thức dậy trời đã tối, căn phòng bạn nằm ngủ chìm trong bóng đêm mờ mịt. Không vì lí do gì hết, cảm giác cô độc đột nhiên xông tới, mãnh liệt tới mức khiến con người ta cảm tưởng như bị cả thế giới bỏ rơi, một mình chênh vênh giữa im lặng….”
Hải Phong không biết mình nghe được điều này ở đâu nhưng quả thật cậu không thích cảm giác thức dậy trong bóng đêm chút nào.
Dù đã tỉnh nhưng đôi mắt vẫn không muốn mở ra. Cậu sợ bóng đêm, sợ sự cô quạnh lại một lần nữa xông đến.
Nhưng đâu thể trốn tránh mãi được? Mí mắt nặng nề hơi hé, một ánh sáng nhàn nhạt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc bất chợt hiện lên trong tầm mắt. Theo phản xạ cậu phải nheo mắt lại
” Gì vậy?”
Một lúc sau, mắt từ từ quen với ánh sáng, Hải Phong chớp chớp mắt vài lần thì nhìn rõ.
Đèn ngủ cạnh giường được bật từ khi nào, bàn học kê cách giường không xa cũng đã sáng đèn, một bóng lưng lặng lẽ ngồi im trên ghế.
Hải Phong ngẩn người
Trong phòng không bật điện, chỉ có hai nguồn sáng yếu ớt.
Cậu nghiêng người hướng mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhỏ bé trước mặt, trái tim khẽ rung lên.
Làm sao đây?
Càng ngày cậu càng tham lam
Cậu không có tư cách để bày tỏ tình cảm, không có tư cách để đứng lên nói ra điều đang gào thét trong thâm tâm….
Khoé mắt có cảm giác nóng hổi, ánh mắt giống như tan vỡ.
——-
Hải Dương vẫn không biết người phía sau đã tỉnh, cô đeo tai nghe làm bài tập tiếng anh. Chỉ là sâu trong thâm tâm có một cảm giác xúc động lạ lùng khiến cô như đang trên mây.
Dù đã cố gắng tập trung vào tờ bài tập trước mặt nhưng đôi lúc lại vô thức ngẩn người nhìn vào vô định, nghĩ ngợi vẩn vơ.
Bàn tay đang cầm bút viết bỗng dừng lại, tiếng đọc đều đều bên tai như mất đi. Cô đột nhiên nhỏ giọng cười ngốc nghếch, vội vàng đưa tay lên áp vào gò má đang dần ửng hồng.
Cô điên mất rồi!
Hải Phong từ phía sau nhìn thấy một góc nghiêng nghiêng nhưng cũng nhận ra Hải Dương đang tủm tỉm cười. Cậu ngây người ra một lát rồi khoé môi không nhịn được mà cũng cong lên một đường nhẹ nhàng. Chính cậu cũng không nhận ra khoé mắt đỏ hoe của mình từ lúc nào đã đong đầy yêu thương dịu dàng, ấm áp.
Mùa đông năm ấy, căn phòng nhỏ nhoi chỉ có hai ánh sáng vàng nhẹ nhàng chiếu rọi tâm hồn hai thiếu niên
Một người trăn trở những suy tư
Một người mơ màng nghĩ về tương lai tươi sáng
Ngày mai của mỗi người vẫn sẽ đến
Nhưng ngày mai của họ thì sao?
——
Tác giả: mình thất tình rồi mọi người ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com