– Tìm thấy cậu rồi
Hải Phong mỉm cười nhìn con bé đang co ro trốn dưới gậm giường
Hải Dương: “???”
– Sao cậu lại ở đây?
Cô há hốc miệng hỏi với vẻ không thể tin nổi
Chỉ thấy Hải Phong cười đến là dịu dàng, dịu dàng tới mức cô cảm thấy run rẩy
– Tớ đến đây là vì cậu
Hải Dương cảm thấy câu nói này có vấn đề. Nhưng vấn đề ở đâu thì cô không biết
Với cả làm sao mà cậu ta lại có chìa khoá nhà cô?
– Sao cậu mở khoá cửa được?
Hải Phong không trả lời mà hỏi ngược lại
– Cậu không thấy lạnh à?
Cậu ta nói thì Hải Dương mới chợt nhớ ra cô còn đang ở trong gậm giường. Chân tay lúc này đã tê buốt đến mất cả cảm giác, cô mếu máo giương mắt nhìn Hải Phong cầu cứu
Chui gậm giường, vào thì dễ, ra thì khó.
———
– Lạnh dã man!!
Hải Dương vừa chui khỏi gậm giường, phủi bụi qua loa rồi nhảy tót lên giường, lấy chăn quấn quanh người thành một bọc kín mít chỉ để hở cái đầu.
– Sao lại phải trốn dưới gậm giường?
Hải Dương nghe cậu hỏi thì lập tức ho sù sụ, cười khan hai tiếng
– Haha, tớ tìm đồ
– Tìm gì?
Tự dưng có cảm giác bá đạo của tổng tài ghê gớm.
Hải Dương nghĩ thì nghĩ trong lòng thế thôi chứ ngoài mặt vẫn lúng túng cười trừ.
Nếu không chẳng lẽ lại bảo cô tưởng cậu là trộm nên trốn xuống đấy? Nói vậy xong không biết Hải Phong cười thành cái dạng gì nữa, thà nói linh tinh chém gió tí còn hơn
Hải Phong ngồi một bên quan sát cô nàng tự cuộn mình thành một miếng sushi, lúng túng như gà mắc tóc, tủm tỉm cười
– Ăn gì chưa?
Khó khăn lắm mới có cơ hội chuyển chủ đè, Hải Dương rất nhanh nhẹn bắt lấy
– Chưa, chưa ăn
Hải Phong cau mày
– Giờ này còn chưa ăn?
Hải Dương nghe vậy thì rụt cổ, tự sỉ vả trí thông minh của mình một phen rồi len lén nhìn sắc mặt của cậu ta
Hai chữ!
Đen thui!
Hình như cơ hội cô chộp lấy không phù hợp thì phải, có chút phản tác dụng rồi.
– Hihi, nãy về ngủ quên mất
Lông mày Hải Phong vẫn cau lại nhưng nét mặt đã giãn ra một chút, thở dài một hơi rồi đứng lên
– Tớ đi hâm lại cháo cho cậu, ăn xong uống thuốc
Hải Dương vừa nghe đến cháo, khoé miệng co giật, vội vàng từ chối
– Không ăn cháo đâu, ghê lắm!
– Thế cậu muốn ăn gì?
Hải Dương: “….”
Một lát sau cô mới lí nhí đáp
– Tớ cũng không biết
Hải Phong: “….”
Đúng là con gái mà
Cậu còn đang nghĩ xem nên dụ dỗ con bé này ăn như thế nào thì đột ngột nàng ta hét toáng lên
– A!
Hải Phong giật mình
– Cái gì thế?
Hải Dương trừng mắt nhìn cậu ta, tức giận phì phò
– Mẹ tôi bảo cậu qua đây?
Hải Phong: “….” Phản ứng có phải hơi chậm không? Bây giờ mới đoán ra?
– Chìa khoá cửa là mẹ tôi đưa cậu? Cháo cũng bảo cậu bắt tôi ăn?
Cậu hứng thú nhìn Hải Dương xù lông, nhe răng trợn mắt tức giận, nhướng mày hỏi lại
– Cậu đoán xem?
– Tôi không ăn! Tuyệt đối không!!
——-
Tác giả: hey hey
Hôm nay tôi ngồi nghĩ một lúc cuối cùng cũng quyết định sau này sẽ cắt độ dài của một chương xuống.
Like and bỏ phiếu cho tui để có động lực ra chương nè ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com