Hải Phong cậy bản thân được mẹ cô trọng dụng nên những ngày sau đó liên tiếp bắt cô học ngập mặt. Hải Dương nhìn sách mà phát sợ.
Nhưng cũng không thể không phủ nhận kết quả của việc học điên cuồng này lại. Hải Dương so với ban đầu đã bớt tự ti khi làm bài tập, cũng không còn mơ hồ về kiến thức, tỉ lệ làm bài tập đúng ngày càng tăng cao. Đặc biệt là môn tiếng Anh, có cậu ta kèm cặp cô phải nói là học tiếng Anh giỏi dần đều. Thỉnh thoảng Hải Phong bắt cô nói chuyện bằng tiếng Anh với cậu ta, ban đầu cô cực kì e ngại về phát âm ngượng ngùng của mình, sau này càng nói càng quen miệng dù vẫn chưa khá hơn bao nhiêu nhưng ít nhất cô đã có thể tự tin mà nói, sai đã có cậu ta giúp cô sửa.
Hải Dương ngoài mặt kêu gào nhưng thực ra cô rất cảm kích sự dạy dỗ của cậu ta.
Chuyện tin đồn lần trước, nghe nói hôm mẹ cô đến tìm trước đó Hải Phong đã một thân một mình vào khối 12 tìm gặp người đã đăng ảnh lên internet yêu cầu gỡ ảnh xuống và xin lỗi. Người đó ban đầu không đồng ý, nghe nói hắn thích thầm chị gái đã ‘đánh ghen’ cô nên mới lén lút chụp lại những khoảnh khắc ‘tình tứ’ của đứa con trai chị gái kia thích để làm chị ta buông tay.
Khi nghe như vậy Hải Dương cảm thấy bản thân cực kì đen đủi, vô duyên vô cớ bị đem ra làm cái cớ cho người khác lại còn bị chặn đánh nữa chứ
Sau đó Hải Phong có xảy ra xung đột với người nọ, hắn ta sợ hãi đành nhận lời nhưng thực chất vẫn chưa buông bỏ ý định. Mãi đến khi bị mẹ Hải Dương nói chuyện thì mới gỡ ảnh đồng thời viết bài xin lỗi và giải thích rõ mọi chuyện.
Có lẽ vì vậy mà chị gái kia không tìm đến cô gây chuyện nữa, mọi người cũng thôi xì xào bàn tán.
Chỉ là nghe nói bà chị Phương Định kia dậm chân tuyên bố uncrush bạn Phong và cấm tiệt mọi người không được nhắc đến hai chữ Hải Phong trước mặt chị ta.
Hải Dương khi nghe Thảo Chi tán phét nói vậy chỉ biết cười thầm. Xem ra dáng vẻ hung thần của Hải Phong hôm ấy vừa doạ vừa đánh tan hình tượng thiếu niên trong trẻo dịu dàng trong lòng chị ta rồi
Khi kể cho cô nghe, Thảo Chi còn bất mãn lè lưỡi phán
– Hừ, dám chê trai lớp của trẫm, làm như mình ngon lắm không bằng.
Hải Dương: “…”
Thực ra chị gái đó cũng khá… ngon đấy. Dù hôm ấy đầu óc rối bời nhưng cô cũng bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của Phương Định. Ban đầu cô thấy chị ta có nét gì đó giống mẹ, rất mạnh mẽ nhưng sau đó mới phát hiện không phải mạnh mẽ mà là hung hăng ngang tàn, vẻ tự tin toát ra từ xương.
Nghĩ đến người ta xong lại nghĩ đến mình, haizzz
Thảo Chi ghét nhất nhìn cô thở dài ủ rũ, cô nàng vỗ bôm bốp vào lưng cô, nói to
– Thở dài cái gì? Phấn chấn lên! Không được phép thở dài, phải làm một thiếu nữ tự tin tràn đầy sức sống!
Nhiều khi Hải Dương rất ngưỡng mộ tinh thần lạc quan cùng tâm lí mạnh mẽ của Thảo Chi, cô nàng không quá xinh nhưng có một sức hút lạ, rất dễ mến.
Sau này cô bị Thảo Chi ảnh hưởng rất nhiều, ngay cả khi trải qua những ngày đen tối nhất của cuộc đời cô vẫn run rẩy nhắc mình phải mạnh mẽ vượt qua.
…..
Hải Dương ngồi cạnh yên lặng nhìn Hải Phong kiểm tra tờ đề cương hoá cô vừa làm, có chút hồi hộp đợi kết quả
Khi Hải Phong đưa nét bút đỏ để lại trên giấy con số 8 điểm đỏ chót thì Hải Dương sung sướng nhảy cẫng lên.
Với một đứa thi hóa mười lần thì cả mười dưới 5 như cô điểm 8 này quá chói lọi, chói lọi đến mức cô muốn khóc. Thiếu điều quỳ xuống dập đầu ba lần với Hải Phong luôn.
Cậu ta nhìn cô đang phấn khởi thì đắc ý cười
– Thấy chưa, được anh đây chỉ bảo nó phải khác hẳn
Từ khi mẹ cô ‘giao’ cô cho cậu ta thì Hải Phong càng ngày càng ngả ngớn, càng ngày càng biết cách trêu đùa Hải Dương, da mặt theo đó cũng càng ngày càng dày, không dễ đỏ mặt như trước nữa. Cô không biết nên vui hay buồn trước sự thay đổi này của cậu ta nữa. Trước đây cậu ta dễ bị trêu chọc đến đỏ mặt còn bây giờ đổi thành cô bị trêu chọc.
Dù nhiều khi tức đến lòi họng nhưng nói thật cô vẫn thích cậu ta như này hơn, có cảm giác rất chân thật. Trước đây cứ có cảm giác cậu ta đang đè nén điều gì vậy, luôn cảm thấy mất tự nhiên.
Như bây giờ dù thỉnh thoảng bị cậu ta làm cho phát điên phát rồ nhưng cô biết đây là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên gần gũi.
Không cần phải quá rõ ràng, cứ như thế này cũng tốt, không ai phải khó xử cả.
Chuyện những bức ảnh kia cả cô và Hải Phong đều không chủ động nhắc lại, cũng như cô không bao giờ nói cho ai biết việc cô lưu lại một tấm hình trước khi tất cả bị xoá và in ra rồi kẹp trong một quyển sách.
Cuộc sống cứ thế trôi vào quỹ đạo bình thường, giống như ngay từ ban đầu nó chính là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com