Hải Dương dáo dác nhìn quanh, dáng vẻ lo lắng, tay vẫn bịt chặt miệng bà chị bí thư lại
Thảo Chi: “…”
Con ranh con! Bỏ trẫm ra
Thấy không ai để ý đến bên này, có lẽ cũng không nghe thấy những gì Thảo Chi nói thì cô mới thở phào nhẹ nhõm từ từ bỏ tay ra
– Làm cái….
Vừa được tự do một cái, bà chị này đã quát ầm lên và ngay lập tức cả đám quay lại hóng hớt
Hải Dương vội vàng kéo cậu ta ngồi xuống, đưa ngón tay lên môi khẽ ‘suỵt’ một cái ra hiệu bảo cô nàng im lặng.
Thảo Chi cũng ý thức được vừa rồi cô nói lớn tiếng nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại nhưng tâm trạng vẫn còn ấm ức. Bé con dịu dàng hôm nay bắt nạt cô!
Cô nàng dùng ánh mắt “trẫm bị tổn thương, trẫm cần an ủi” nhìn cô chằm chằm khiến Hải Dương… nổi da gà
Sợ chết đi được.
– Chị gái, em lạy chị. Chị định làm em xấu hổ chết đấy à?
Hải Dương không nghĩ cô nàng cư nhiên lại thấy được cảnh đấy. Nếu cô nhớ không nhầm thì Thảo Chi ngồi cách cô một dãy, ngồi bàn ba. Thế quái nào mà cô nàng lại thấy được
Thảo Chi sán lại gần, ánh mắt nham hiểm mờ ám, nhỏ giọng chất vấn
– Mi với thằng Phong yêu nhau à?
Giống như ngọn núi lửa đột ngột phun trào nham thạch, nóng rực, nổ tung!
– Điên… điên à! Yêu đương cái gì. Tớ với… với Phong yêu đương gì… bạn tốt với nhau ai lại yêu đương. Lúc nãy thấy tớ mệt nên cậu ta tốt bụng giúp đỡ tí thô, chẳng yêu đương gì hết. Cậu đừng có mà suy đoán lung tung!
Thảo Chi vẫn không từ bỏ
– Thế mi căng thẳng cái gì?
– Căng thẳng gì? Vớ vẩn!
Hải Dương đột ngột cao giọng, không chỉ Thảo Chi mà ngay cả cô cũng giật mình.
Cô cúi đầu làu bàu
– Chính cậu ta bảo chúng tớ sẽ mãi làm bạn tốt…
Thảo Chi ngồi cạnh thấy con bé này mất bình tĩnh, chậc một cái liền hiểu ra vấn đề. Hải Phong thì không biết chứ nàng này là thích người ta 100%, không chối đi đâu được.
Mà thằng Phong này cũng quái, nhìn nó quan tâm chăm sóc con bé này thế cơ mà, bạn tốt là cái quỷ gì? Hôm qua còn sốt sắng như vợ đi đẻ, có bạn nào như thế không?
Mà lúc này Hải Dương cũng đã bình tĩnh lại, cô lôi kéo Thảo Chi thì thầm
– Cái chuyện mà lúc nãy cậu nói ấy…
– Chuyện gì?
Hải Dương đỏ mặt
– Lúc nãy trong giờ….
– À, sao?
– Cậu giữ bí mật hộ tớ nhá!
Thảo Chi dùng ánh mắt cổ quái nhìn con bé đang ngây thơ nhờ vả. Cô định mở miệng nói gì đấy nhưng lại thôi, è hèm một tiếng đáp
– Được rồi, mi yên tâm, trẫm sẽ giữ bí mật.
– Thank uuu
Hải Dương nói với giọng ngọt lịm, tự nhiên Thảo Chi cảm thấy con bé này có chút đáng yêu. Cái má phính phính muốn nhéo ghê, muốn nhéo, muốn nhéo!
Móng vuốt còn chưa kịp vươn tới thì thằng bạn cùng bàn của con bé trở về thế là nó vội vàng đẩy người bạn thân yêu là cô ra khỏi chỗ
Thảo Chi: “…”
Thôi kệ đi.
Nhớ đến chuyện Hải Dương vừa nhờ, Thảo Chi bất giác cười thầm.
Cô không định nói với Hải Dương là thực ra cả lớp ai cũng biết hết rồi. Hồi nãy cô nàng nằm bò trong lớp ngủ gật bị giáo viên phát hiện, là Hải Phong đứng lên thưa với cô là bạn cùng bàn bị mệt. Không biết cậu ta làm sao mà thuyết phục cô giáo làm cho cô giáo vốn khó tính cũng nhẹ nhàng bỏ qua, để yên cho cô nàng ngủ. Nói xong cậu ta thản nhiên ngồi xuống tiếp tục đấm lưng giúp Hải Dương trước ánh mắt trầm trồ của cả lớp
Nếu không cô nàng nghĩ gì mà ngủ cả tiết giáo viên lại không biết cơ chứ? Thử đứng trên bục giảng mà xem, có chỗ nào mà giáo viên không lia tới được đâu
Vẫn là không nên nói với Hải Dương, cô nàng dễ xấu hổ như này nếu biết chuyện chắc mai cậu ta nằm liệt ở nhà quá
Hải Dương nhỏ bé lúc đối diện với thằng bạn cùng bàn thì vẫn ngượng ngùng không thôi, lí nhí cảm ơn một câu rồi cắm cúi đọc sách.
Đọc được một lúc, ngẩng đầu lên thấy rất nhiều người quay xuống nhìn về phía cô.Hải Dương cảm thấy thái độ của mọi người có cái gì rất lạ, mặt cô dính gì à?
Vô thức đưa tay lên sờ mặt còn thuận miệng hỏi Hải Phong
– Ơ, mặt tớ dính gì hay nào mà mọi người nhìn tớ lạ thế
Hải Phong đáp, không thèm ngẩng đầu lên vẫn chuyên chú đọc sách
– Bớt tưởng bở đi, đọc sách nhiều vào. Bọn họ là đang ngắm nhìn vẻ đẹp trai của anh đây
Hải Dương: “…”
Nghe cũng có lí nhưng mà rõ ràng là nhìn cô mà!!
Với lại vừa rồi cậu ta còn ngượng ngùng thế sao giờ lại chỉ còn một mình cô ngượng, cậu ta lại thoải mái vô tư như vậy?
Có thể Hải Dương không nhận ra nhưng thật sự Hải Phong còn xấu hổ hơn cả cô. Cậu cố tình buông lời trêu đùa để cả hai cảm thấy thoải mái hơn. Suy cho cùng cũng là lần đầu tiên cậu mua đồ cho con gái
———
Tối
Hải Dương vừa bước khỏi phòng tắm, tay vẫn lấy tay lau tóc chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên, âm báo tin nhắn thình lình vang lên
Cô lơ đãng cầm điện thoại lên xem và giật mình khi thấy thông báo facebook và messenger dày đặc
Có chuyện gì vậy?
Hải Dương mờ mịt mở khoá điện thoại, hơn 10 tin nhắn của Thảo Chi và facebook liên tục thông báo ai đó đã nhắc đến cô trong bình luận. Thông báo messenger vẫn tiếp tục vang lên, thái độ của Thảo Chi dường như rất gấp gáp
Trước tiên vẫn quyết định xem tin nhắn, không biết có chuyện gì đột nhiên lại nhắn cho cô nhiều thế. Kéo lên xem những tin nhắn trước đó, càng đọc cô càng toát mồ hôi
10p trước
Thảo Chi: “ Con ranh con kia! Dám bảo với trẫm là hai người không yêu đương”
Thảo Chi: “ Nổi tiếng cmnr”
9p trước
Thảo Chi: “ Đừng có trốn, ngoi lên đây trẫm nói chuyện”
Thảo Chi: “ Eee!!!!”
Sau đó cậu ta gửi cho cô 3,4 cái video cùng các bức ảnh. Nhân vậy chính không ai khác là cô và Hải Phong!
Hải Dương hoang mang tột độ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả!
Xem xong video và ảnh, cô shock toàn tập, nhìn chằm chằm vào điện thoại miệng há ra nhưng không thể nói được cái gì
Phía bên kia Thảo Chi vẫn tiếp tục spam tin nhắn nhưng Hải Dương không còn đủ sức lực để trả lời
Người cô mềm nhũn, run rẩy, tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực
Cái quái gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com