Vừa rời khỏi sân khấu Hải Dương liền chạy thục mạng về phía nhà vệ sinh nữ, bởi vậy mà cái cảm giác ở nơi nào đó càng rõ ràng, bụng cũng càng đau.
Hải Phong vừa quay qua một cái thì đã không thấy cô nữa. Hải Phong phát bực, lại chạy đi đâu rồi không biết. Cậu còn định hỏi rõ xem có chuyện gì đây này, chuyện gì mà khiến cô trở nên bần thần, sợ sệt và quên đi sự tồn tại của cậu.
Quay sang hỏi người bên cạnh
– Cậu thấy Hải Dương đâu không?
Cậu bạn nọ ngơ ngác một lúc rồi chỉ tay về phía Hải Dương vừa chạy đi.
– Hình như vừa nãy Dương chạy qua đó
Cậu vội vàng chạy theo hướng nọ, không quên cảm ơn cậu bạn vừa rồi.
Học sinh A cảm thấy hơi bối rối, bình thường đại thần không nói chuyện với cậu nha. Đẹp trai thật đó
Thảo Chi tán thưởng mọi người xong xuôi thì dáo dác nhìn quanh nhưng lại không thấy cái đứa vừa kết thân đâu, cả thằng bạn đẹp trai của nó nữa
– Có ai thấy Hải Phong với Dương đâu không?
Giọng cô rất khoẻ, vài bạn xung quanh đều chú ý sang bên này. Ngay cả Quỳnh Mai khi nghe đến tên của người nọ cũng bất giác nhìn lại
Mọi người nhìn nhau lắc đầu.
– Quái lạ, con bé này chạy đi đâu rồi nhỉ?
Thảo Chi nghĩ bụng nhưng cô cũng không quá phức tạp hoá vấn đề, chỉ nghĩ đơn giản chắc là đi đâu đó.
– Ok, mọi người nghỉ ngơi tí đi. Trước khi buổi lễ kết thúc thì nhớ đem trang phục về lớp mình. Nam nữ để riêng ra cho tớ dễ đếm nhé, đừng ai chạy lung tung xong để tớ chạy đi tìm đấy.
Sau đó mọi người tản ra đi thay trang phục, dù bí thư nói chỉ cần thay trướckhi buổi lễ kết thúc là được nhưng mặc đồ biểu diễn đi lại thì nổi bật quá.
– Bí thư, thầy Đông gọi
– Ok, ok
———
Hải Phong chạy lên tầng hai, tầng ba tìm một lượt nhưng vẫn không thấy cô đâu. Nỗi bực tức bỗng hoá thành lo sợ
Chẳng lẽ con bé này ngã hay bất tỉnh đâu đó rồi? Cũng có thể lắm, lúc nãy nhìn mặt cô trắng bệch như thế kia mà.
Càng nghĩ Hải Phong càng thấy lo lắng, người cậu lạnh đi khi nghĩ đến khả năng con điên này mệt người rồi bất tỉnh đâu đó. Cậu khó khăn gọi to
– Hải Dương!
Lúc này mọi người đều đã tập trung phía dưới sân trường nên ở đây cực kì vắng vẻ, âm thanh của cậu vang lên rõ ràng. Không lí nào Hải Dương không nghe thấy, chẳng lẽ thực sự bị ngất??
Càng lo lắng Hải Phong càng luống cuống, giọng cũng trở nên run run. Trên gương mặt trong trẻo thường ngày hiện lên vẻ lo lắng bất lực.
Cô ở đâu không biết?
Lúc này Hải Dương đang nhốt mình trong một phòng vệ sinh ở tầng 2.
Bây giờ cô cực kì muốn chửi bậy
Mẹ nó chứ!
Tại sao lại đến ngày!???
Cô kiểm tra quần, thật may không bị dính ra phía bên ngoài. Đây là trang phục diễn, nếu mà dính ra mà đem trả người ta chắc cô chết mất.
Xấu hổ chết!
Nhưng bây giờ phải làm thế nào đây, cô đâu thể cứ ngồi đây mãi được. Rồi bí thư sẽ đi tìm, rồi còn phải trả trang phục diễn nữa.
Trời ơi, đau cả đầu.
Khi Hải Dương ôm mặt không biết phải làm sao thì ở bên ngoài, cô nghe có tiếng gọi tên cô
Ai thế?
Âm thanh lúc gần lúc xa, Hải Dương thấy hơi sợ. Mẹ, chẳng lẽ là ma nhà vệ sinh??
Bị suy nghĩ của chính mình doạ sợ, Hải Dương cảm thấy rùng mình. Dường như có đôi mắt ở phía sau lưng đang nhìn cô chằm chằm. Hải Dương không dám quay đầu lại, cô sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên.
Âm thanh kia một lần nữa lại vang lên, lần này rõ ràng hơn.
– Hải Dương, cậu ở đâu?
Là Hải Phong
– Tớ ở đây!!
Nhận ra âm thanh kia không phải của ai xa lạ, Hải Dương mừng rỡ lập tức đáp lại. Ngay sau đó cô cảm thấy hối hận, cô biết nói thế nào với cậu ta đây.
Bảo bà dì của cô tới à
Hải Dương ơi là Hải Dương, sao mày ngu thế không biết…
Cô tự gõ đầu mình một cái đau điếng, ngu ơi là ngu.
Mà lúc này ở bên ngoài, Hải Phong đã kịp nghe thấy tiếng đáp lại của cô. Cậu nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng vệ sinh nữ, nói vọng vào trong
– Hải Dương, là cậu à?
Hải Dương giật mình khi nghe tiếng gọi. Cô bịt miệng lại để bản thân không phát ra bất kì âm thanh nào
Hải Phong không thấy bên trong phản ứng lại, sốt ruột gõ mạnh lên cửa
– Hải Dương!
Thấy chưa, hành động không suy nghĩ, giờ phải làm sao? Trời ơi sao tôi ngu thế này!
Cô tự mắng mình lần thứ 108, thầm cầu mong tên này không thấy có tiếng động gì thì mau rời đi.
Nhưng cô đã nhầm, càng yên tĩnh Hải Phong càng lo hơn. Đừng nói là ngất rồi đấy?
– Hải Dương, cậu ở trong đấy thì lên tiếng đi
Lần này không chỉ đập mà cậu còn đá mạnh vào cửa, âm thanh rầm rầm vang lên khiến trái tim nhỏ bé của cô treo lên liên tục
– Cậu mà không nói gì thì tớ phá cửa luôn đấy
Cái gì?
Vừa dứt lời, Hải Phong liền va mạnh người vào cửa, âm thanh còn lớn hơn cả lúc nãy. Hải Dương thấy cậu ta không có ý đùa thì tái mặt, vội vàng kêu lên
– Đừng phá cửa!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com