Hôm nay là ngày thứ hai rồi mà vẫn không thấy Hải Phong đi học. Hải Dương buồn chán nằm trên giường lướt điện thoại, thỉnh thoảng ngó xem người nọ có đang online hay không.
Liếc đến lần thứ n, đang định chủ động nhắn tin cho cậu ta thì tiếng mẹ đột ngột vang lên
– Dương, đi mua cho mẹ chai nước lau nhà!
– Dạ
Cô nói vọng xuống nhà, uể oải đứng dậy. Đi xuống dưới nhà thấy mẹ đang loay hoay ở trong bếp, Hải Dương hít hà hương thơm đang lan toả
– Mẹ nấu gì thơm thế?
– Đi mua cho mẹ chai nước lau nhà rồi về lau nhà đi. Suốt ngày nằm ườn ra đấy thôi.
Tiếng mẹ làu bàu, lại bài ca hết sức quen thuộc
– Con vừa đi học về mà, nằm suốt đâu mà nằm suốt!
Hải Dương chu môi phản bác. Mẹ còn chẳng buồn trả lời, chỉ bảo cô lấy tiền trong túi
– Còn đâu thì cho mà mua kem.
– Dạaaa!
….
Hải Dương xỏ dép tung tăng đi ra ngoài, miệng ngân nga hát hò. Trời hôm nay oi ơi là oi, tắm xong vẫn thấy khó chịu.
– Cô ơi, để cháu chai nước lau nhà với để cháu một hộp kem chanh leo.
– Đợi cô tí
– Dạ
….
Trên đường, một con bé mặc quần thể thao áo phông và đi dép xỏ ngón một tay cầm túi vải đựng đồ, một tay cầm kem ăn ngon lành.
À, Hải Dương chứ con bé nào.
– Nóng dã man trời ơi!
Thời tiết quái quỷ thật, cần lắm một cơn mưa!
Gần về đến nhà, Hải Dương bỗng thấy một chiếc xe ô tô đậu ngoài ngõ. Kì lạ, gần đây đâu có nhà ai dùng xe ô tô?
Chậc, Hải Dương chép miệng nhìn. Cô không rành về xe lắm nhưng nhìn qua cũng cảm thấy chiếc xe này chắc chắn không phải hạng bình thường.
Đi qua nó, theo bản năng cô dừng lại nhìn vào kính xe chỉnh lại tóc mái.
– Xinh quá!
Tự hôn gió với mình một cái rồi ngúng nguẩy đi tiếp.
Trước cửa nhà cô có một bóng người lạ đang ngó vào trong. Hải Dương vừa cắn kem vừa bước tới gần. Cô đứng cạnh người đó ngó, làm động tác y hệt ngó vào trong nhà.
Người nọ nghe có tiếng động bên cạnh quay sang thì giật mình bởi con bé lạ
– Cô làm gì mà ngó vào nhà cháu thế ạ?
Người nọ có hành động kì lạ là một người phụ nữ rất đẹp, tuổi cũng xấp xỉ mẹ cô nhưng có lẽ do được bảo dưỡng kĩ càng nên trông có vẻ trẻ hơn vài phần so với khí chất bà ấy toát ra.
Quần áo thì gọn gàng sạch sẽ, túi thì túi hàng hiệu. Một người phụ nữ như vậy lén lút nhìn trộm vào nhà cô để làm gì?
Nghe cô hỏi, người phụ nữ lúng túng cười to
– Cô, cô tìm nhà. Haha, chắc tìm nhầm rồi. Hình như ở bên kia
Nói rồi vội vàng đi về hướng ngược lại
– Cô ơi!
– Cô vội lắm, bye bye cháu nhé.
Chưa đầy một phút, bóng dáng người phụ nữ đã biến mất. Kèm theo đó là chiếc xe ô tô màu đen cũng chầm chậm rời đi.
Hải Dương: “…” Cháu chỉ muốn hỏi có có muốn ăn kem không thôi mà?
….
Mở cửa vào nhà, Hải Dương đem kem để vào trong tủ lạnh. Mẹ cô nghe thấy tiếng động thì nói to
– Thôi để đấy, đi ra ăn cơm đã.
– Dạaa
Hí hửng vì trốn lau nhà thành công Hải Dương chạy ra ngoài phòng khách, còn không quên cầm theo một que kem vị chanh leo ưa thích của mẹ.
Mẹ đang ngồi xem thời sự, thấy cô cũng chẳng thèm động đậy gì. Hải Dương bóc kem rồi đưa cho bà. Mẹ cô đón lấy nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đọc bản tin buổi tối
– Mẹ!
– Hửm?
– Nãy có cô nào cứ ngó vào nhà mình ấy?
– Ai cơ?
– Con không biết. Lạ lắm, không phải người gần nhà mình đâu. Cô í đẹp lắm luôn, mặc đồ cũng sạch sẽ. Còn đi ô tô nữa.
– Chắc là có việc thôi.
– Dạ, cô bảo cô đi tìm nhà.
Mẹ Dương chẳng buồn nghe nữa, phất tay bảo
– Thôi, đi ăn cơm đi. Mẹ xem nốt đã.
– Dạ.
———-
Tối
Hải Dương ngồi trên bàn học, đeo tai nghe bài nói tiếng Anh trong sách giáo khoa vừa nghe vừa làm bài tập.
Chợt âm thanh ngưng và kêu “ting” – âm báo tin nhắn.
Hải Dương tháo tai nghe ra, mở điện thoại lên xem.
[ Vũ Hải Phong đã nhắn tin cho bạn ]
Hải Phong??
– [ Rảnh không? ]
Chỉ vẻn vẹn hai chữ ngắn ngủi, Hải Dương thấy hụt hẫng. Cô mong chờ một điều gì khác kia.
Nhưng đã đọc tin nhắn rồi mà không trả lời thì bất lịch sự lắm.
– [ Ừm, rảnh ]
Cô tắt màn hình lại. Không bao lâu sau điện thoại lại kêu lên.
[ Gặp tớ đi ]
What? Excuse me?
Gặp tớ đi?
Gặp tớ??
Đi???
Cô thấy đầu óc nóng lên, mơ hồ không hiểu ý cậu ta. Miệng há hốc nhìn chằm chằm vào tin nhắn một lúc lâu nhưng vẫn không biết nên nói gì
Gặp gì cơ chứ?
“ Tút tút….”
Điện thoại trong tay rung lên, Hải Phong đang gọi cho cô qua messenger. Hải Dương đưa điện thoại lại gần tai, tiếng nói trong trẻo thanh thoát của ai kia vang lên bên tai. Ngỡ như đã lâu lắm rồi cô chưa nghe âm thanh ấy
“ Mở cửa sổ đi “
Mở cửa sổ?
Hải Dương theo bản năng làm theo lời cậu đẩy cánh cửa sổ khép hờ ra. Khoé mắt rũ xuống, trong ánh đèn đường vàng nhạt hiu hắt, bóng dáng người thiếu niên cao gầy hiện lên khiến trái tim của người con gái bỗng rơi một nhịp.
Cậu đứng ở dưới nhìn lên, tay cầm điện thoại vẫn còn đang áp trên tai. Cánh tay đang đẩy cửa sổ của cô khựng lại, ngẩn người nhìn Hải Phong ở phía dưới.
“ Hải Dương, tớ muốn gặp cậu “
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com