Editor: Phù Dung
“Nha đầu, là ngươi thả bản tôn ra
sao?” Lông mày nam nhân nhíu lại, tự cười chế giễu nhìn qua Mộ Như
Nguyệt: “Thấy ngươi là người đã thả bản tôn ra, bản tôn sẽ không giết
ngươi, ngươi đi đi.”
Phất tay, ống tay áo nam nhân dâng lên một
trận gió, trong lúc đó sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, toàn thân
phát ra một cỗ khí tức hung ác.
“Người nào? Là ai lập khế ước cho bản tôn! Vẫn lại là cái khế ước chủ tớ khốn kiếp kia. Rốt cuộc là ai đã làm?”
Khế ước Chủ tớ, người bị lập khế ước thì cả đời không được cãi lời chủ nhân khế ước, nếu không sẽ rơi xuống địa ngục, vĩnh viễn cũng không thể siêu sinh.
Con ngươi đen thô bạo khẽ nheo lại, ánh mắt của nam nhân
hướng về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua một chút tức giận: “Là
ngươi lập khế ước với bản tôn? Không! Với khả năng của ngươi chưa có đủ
năng lực lập khế ước với bản tôn, chẳng lẽ lại là…”
Ánh mắt
quét về phía đan thư đang nằm trong tay Mộ Như Nguyệt, hắn nghiến răng
nghiến lợi, vật này nhốt hắn nhiều năm như vậy còn chưa đủ, rõ ràng còn giúp đỡ nữ nhân này bắt hắn lập khế ước?!”
Thật vất vả mới được tự do nhưng lại bị cuốn sách bại hoại này làm hỏng!
Đợi hắn khôi phục thực lực, chuyện thứ nhất hắn làm chính là đốt cái cuốn sách bại hoại này.
“Ngươi là người phương nào?” Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh lùng, mặt không biểu
tình nhìn nam nhân ngạo mạn tuấn lãng trước mặt, có điều thông qua biến
cố này nàng rút ra được hai kết luận.
Thứ nhất, Thứ nhất, hồn nàng xuyên qua dị giới chắc chắn có liên quan đến đan thư kiếp trước.
Thứ hai, đan thư nguyên bản chính là đến từ Đại Lục Thần Vũ, chẳng biết tại sao lại lạc đến Trung Hoa.
Nhưng bất kể như thế nào, khi đã đến nơi này thì phải ổn định, chuyện quan trọng nhất hiện tại là cố gắng khuếch trương thực lực! Cách sinh tồn
trên mảnh đại lục này không khác biệt với Trung Hoa là mấy.
Người mạnh là vua!
Chỉ có thực lực cường đại, nàng mới có thể sống không bị dẫm đạp, sống sót nàng mới có thể tìm được đường quay về Trung Hoa.
Vẻ mặt nam nhân anh tuấn âm trầm, bất kể là ai vừa chạy ra lồng giam mà
lại bị hạn chế tự do đều không có sắc mặt tốt: “Viêm Tẫn là tên của bản
tôn, vạn năm trước nếu như nói ra danh tiếng của bản tôn không biết có
bao nhiêu kẻ ngu xuẩn sẽ bị hù dọa đến run rẩy, đáng tiếc năm đó bản tôn mắc phải cạm bẫy do nhân loại thiết lập, bị nhốt vào trong sách, vừa
đóng chính là vạn năm sau, bây giờ đoán chừng sẽ rất ít người nhớ kỹ tên bản tôn.”
“Người giam ngươi là ai?” Mộ Như Nguyệt bình tĩnh hỏi.
“Bản tôn làm sao biết được?! Nếu bản tôn biết là tên hỗn đạn nào làm thì
chắc chắn bản tôn sẽ để cho hắn hối hận vì sinh ra trên đời.” Viêm Tẫn
hung hăng cắn hàm răng: “Đáng tiếc thời gian vạn năm đã khiến Nguyên Khí của ta mất đi phân nửa, thậm chí sức mạnh còn lại trong cơ thể cũng rất không ổn định, nếu không cho dù có đan thư giúp ngươi, ngươi cũng đừng
mơ tưởng rằng có thể lập khế ước với bản tôn.”
Chỉ cần nghĩ đến hắn lại rơi vào nanh vuốt ma quỷ của nhân loại, sắc mặt Viêm Tẫn liền hết sức khó coi.
“Dù sao ta cũng không có ý định giữ ngươi lại, muốn đi đâu thì tùy.” Mộ Như Nguyệt đi xuống giường, châm một chén nước trà, không thèm liếc mắt
nhìn nam nhân này một cái.
Ánh mắt Viêm Tẫn một mực nhìn chằm
chằm thiếu nữ, trong mắt hiện lên một vòng hào quang thâm thúy không quá rõ ràng, hắn sải bước đến trước mặt Mộ Như Nguyệt rồi ngồi xuống, khóe
miệng giương lên, nói: “Bây giờ bản tôn không có ý định rời đi.”
Sức mạnh của hắn bây giờ không được ổn định, ở bên cạnh nha đầu kia có lẽ
còn có thể khôi phục nhanh một chút, vì vậy Viêm Tẫn muốn mau chóng khôi phục thực lực nên tìm cách ở lại. Chờ thực lực của hắn hoàn toàn khôi
phục, cho dù là khế ước chủ tớ cũng đừng hòng giam cầm hắn cả đời.
“Nếu như muốn ở lại, phải tuân thủ hai điều kiện của ta.” Mộ Như Nguyệt tao
nhã thưởng thức nước trà đắng, chân mày lá liễu có hơi nhướn lên:
“Thứ nhất, ta mặc kệ thân phận trước kia của ngươi là gì, bây giờ ở chỗ
này của ta, không thể ra oai như trước kia. Thứ hai, lời của ta phải
phục tùng vô điều kiện, nếu ngươi làm không được thì cửa chính ở đó, có
thể rời khỏi, ta không thu kẻ không tin phục mệnh lệnh, càng không muốn
có người ở sau lưng ta đâm ta một nhát khi đang chiến đấu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com