“Chúng ta đi thôi.”
Mộ Tình xoay người đi ra cửa, lúc này hắn không phát hiện đáy mắt ngoan độc của thiếu nữ phía sau.
Tiện nhân Mộ Như Nguyệt kia hại Đình Nhi tỷ tỷ thảm như vậy, dựa vào cái gì
phải mời nàng về Mộ gia? Nàng không cho phép tiện nhân tâm tư ác độc kia bước chân vào Mộ gia.
Huống chi…
Mộ Y Tuyết chỉ cần nghĩ đến thiếu niên tuấn mỹ kia, trong lòng càng thêm hận Mộ Như Nguyệt.
Trong Mộ trạch, Mộ Như Nguyệt gối tay sau gáy, lười biếng nằm trên ghế quý
phi, mặt trời chói lóa khiến nàng không mở mắt ra được, chỉ híp mắt nhìn bầu trời xanh kia.
“Nương tử, nương tử…” một thanh âm thiên chân hồn nhiên từ phía trước truyền đến.
Nhìn quay đầu nhìn thấy Dạ Vô Trần hưng phấn chạy tới, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ngây thơ, trong mắt cũng đầy ý cười.
“Nương tử, ngươi xem, ta mang gì đến cho ngươi.”
Dạ Vô Trần mở tay ra, một sợi dây chuyền được xâu lại bằng hạt châu màu
lục bích xuất hiện trong tay hắn, hắn đưa dây chuyền đến trước mặt Mộ
Như Nguyệt: “Nương tử, ta cảm thấy hạt châu này rất đẹp cho nên xâu lại
thành một vòng cổ đưa cho nương tử, nương tử thích không?”
Mộ Như Nguyệt cảm động tấm lòng của Dạ Vô Trần, nhận lấy vòng cổ, đột nhiên ánh mắt nàng dừng ở hạt châu màu lục bích kia.
Hạt châu này không giống những loại hạt châu khác, màu lục bích trong suốt lộ ra hơi thở bừng bừng sinh cơ.
“Oánh thụ quả? Đây là oánh thụ quả?”
Bề ngoài giống hạt châu nhưng lại chính là quả của cây oánh thụ.
Mộ Như Nguyệt lấy oánh thụ quả trên vòng cổ ra, kích động hỏi: “Vô Trần, làm sao ngươi có oánh thụ quả này?”
Dạ Vô Trần chớp chớp đôi mắt to, tò mò nhìn Mộ Như Nguyệt: “Oánh thụ quả là cái gì?”
“Oánh thụ quả là một loại trái cây có rất nhiều nguyên khí, không giống đan
dược, nếu võ giả dùng đan dược để đột phá dù sao cũng để lại một chút di chứng, ảnh hưởng tu luyện về sau, nhưng oánh thụ quả thì khác, nếu ăn
nó vào có thể khiến võ giả trực tiếp đột phá một bậc.”
Nếu không thì nàng cũng không kích động như vậy.
Nhưng nói tới đây, nàng không khỏi bật cười lắc đầu, cho dù nàng có giải thích nữa chỉ sợ Dạ Vô Trần cũng nghe không hiểu.
Quả nhiên, Mộ Như Nguyệt nói xong, Dạ Vô Trần chớp chớp mắt: “Ta không biết cái gì là oánh thụ quả, hạt châu này đều là trước kia ta nhặt được,
định sau này sẽ đưa nó cho tức phụ, nương tử, ngươi là tức phụ của ta
cho nên vòng cổ này là của ngươi.”
Chỗ tối, hắc y nam tử đi theo Dạ Vô Trần nghe xong lời này suýt chút nữa ngã cắm đầu trên mặt đất.
Chủ tử của ta, ngươi trăm cay ngàn đắng mới tìm được oánh thụ quả đưa cho
nữ chủ nhân tương lai, hiện tại dùng một lý do sứt sẹo như vậy, cái gì
mà đình sau này sẽ đưa cho tức phụ? Ra vẻ trước khi nhận thức nữ chủ
nhân, ngươi vẫn luôn không có ý cưới vợ.Hơn nữa nữ chủ nhân hình như còn chưa tiếp nhận chủ tử, khi nào thì chủ tử mới có thể chứng thực xưng hô nương tử? Từ đó, có lẽ Quỷ Điện sẽ có thêm một chút nhân khí…
Đúng lúc này, một bóng người chạy nhanh từ sân trước vào, sau khi thấy Mộ
Như Nguyệt, đáy lòng Lý Lộ khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại có chút ủy khuất:
“Chủ tử, không phải ngươi bảo ta nguyện trung thành với ngươi sao? Sau
khi đại hội kết thúc đã không thấy tăm hơi ngươi đâu, làm hại ta tìm
khắp nơi, nếu không phải có người phát hiện tung tích ngươi, ta cũng
không thể tìm ra ngươi nhanh như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com