“Lý công tử, ta nể mặt ngươi là hậu bối không chấp nhặt với ngươi, nhưng thỉnh ngươi ăn nói tôn trọng một chút, nữ nhi của Mộ Tình ta lai lịch
trong sạch, năm đó nếu không phải phụ thân Đình Nhi cứu lão phu nhân,
lão phu nhân cũng không tránh được một kiếp, huống chi Đình Nhi ngoan
ngoãn thiện lương, người trong Phượng thành ai mà không khen ngợi nàng?
Ta không thích Mộ Như Nguyệt đương nhiên có lý do của ta, nàng trời sinh tính tình ngoan độc, ngay cả một nữ tử thiện lương như Đình Nhi cũng
khi dễ, làm sao xứng được ta sủng ái?”
Mộ Tình ăn nói hiên ngang
lẫm liệt, lời lẽ chính đáng, giống như Mộ Như Nguyệt thật sự là nữ nhân
tội ác tày trời mà Mộ Đình Nhi là tiểu bạch hoa bị người ta ức hiếp.
Vì phối hợp với lời Mộ Tình nói, Mộ Đình Nhi giả bộ lau nước mắt, bộ dáng yếu đuối mong manh chọc người ta trìu mến.
'Phanh!' một tiếng, Dạ Thiên Phong đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, thái dương nổi gân xanh, hận không thể lao xuống giáo huấn Mộ Như Nguyệt cùng Lý Lộ
chọc Mộ Đình Nhi khóc thương tâm như vậy, nhưng bị Thiên Nguyên đại sư
ngăn lại.
“Phong Nhi, tạm thời không nên nóng nảy, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, dù sao ngươi cũng là trọng tài, không thể vì mục
đích cá nhân mà ra tay.”
Nghe vậy Dạ Thiên Phong bình tĩnh lại, hắn lo lắng nhìn Mộ Đình Nhi, lúc nhìn qua Mộ Như Nguyệt lại tràn ngập chán ghét phẫn nộ.
Nữ nhân này dù không phải phế vật cũng không thể so với Đình Nhi được.
Lúc này không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt lặng lẽ lấy ra một viên đan dược
màu xanh lục, nàng dùng nguyên khí khiến đan dược bốc hơi thành hơi nước trong suốt, âm thầm đưa khí đó vào miệng và mũi Mộ Đình Nhi.
Mà
sau khi Mộ Tình dứt lời, mấy người không rõ chân tướng sự tình đều nhao
nhao chỉ trích Mộ Như Nguyệt ngoan độc, khi dễ một nữ tử nhu nhược như
Mộ Đình Nhi. Loại người như nàng căn bản không xứng làm người, ngay cả
súc sinh còn thiện lương hơn nàng.
Trong lúc mọi người còn đang
nói mấy lời khó nghe, Mộ Đình Nhi vốn đang khóc lóc hoa lê đái vũ đột
nhiên khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt căm hận nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Mộ
Như Nguyệt, sao ngươi không chết đi? Mộ Đình Nhi ta có chỗ nào kém
ngươi? Chỉ vì ngươi là tiểu thư chân chính của Mộ gia cho nên mới được
đính hôn với thế tử, ta nói cho ngươi biết, thế tử là của ta, ai cũng
đừng hòng đoạt được. Dựa vào cái gì một nữ tử phải cùng nữ tử khác chia
sẻ một chồng? Hắn chỉ có thể là nam nhân của một mình ta! Ha ha, Mộ Như
Nguyệt, ngươi nhanh đi chết đi, loại phế vật như ngươi căn bản không nên sống trên đời này! Chỉ có ta, chỉ có ta mới là ưu tú nhất!”
“Còn có ngươi, Trương Nhã Hân, thật ra lúc tỷ thí ta đã muốn giết ngươi, ai
bảo muội muội ngươi cũng dám nhìn trộm thế tử? Rõ ràng muốn giết ngươi
nhưng lại không thể bày ra vẻ mặt tươi cười, ngươi có biết ta khó chịu
biết bao nhiêu không? Muội muội ngươi ngu xuẩn như vậy, ngươi cũng không khá hơn là bao, thực lực thấp dung mạo thì xấu, về sau ai thèm cưới
loại nữ nhân như ngươi? Bất quá ta thật thiện lương, sao có thể giết
ngươi, xem, ta thiện lương cỡ nào a, ha ha ha!”Mộ Đình Nhi giống như
điên rồi, cười to liên tục, ánh mắt ngoan độc đảo qua mỗi người ở đây.
Mọi người đều ngây dại, ai cũng không ngờ Mộ Đình Nhi luôn luôn nhu nhược
thiện lương sẽ nói mấy lời như vậy, chẳng lẽ đây mới thật sự là bản tính của nàng?
“Đây là nữ tử nhu nhược thường xuyên bị ức hiếp như
lời Mộ gia chủ sao, chậc chậc…” Cơ Như Nhã cười cười lắc đầu, “Quả
thật là ngoan ngoãn thiện lương, thiện lương đến mức muốn giết vài người vô tội, bất quá thật đúng với câu nói, có cha nào thì có nữ nhi đó, nói không chừng thật sự là tư sinh với nữ tử thanh lâu nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com