Lời vừa dứt, cả võ trường yên tĩnh lại.
Mà bất cứ ai cũng chưa từng nghĩ đến, ngoại trừ Mộ Đình Nhi còn có người mang lại hiệu quả như thế.
Trên đài luận võ, bạch y thiếu nữ đi tới chính giữa. Tuy hiện tại thiếu nữ
có chút mảnh khảnh nhưng dung nhan tuyệt sắc kia khiến người ta không
thể nhìn gần. So với vẻ đẹp nhu nhược của Mộ Đình Nhi, khí chất của nàng lại giống như tuyết sơn lạnh giá, như tùng trúc ngạo nghễ không sợ giá
rét.
Tất cả mọi người không thể không thừa nhận, nữ nhi kiệt xuất nhất của Mộ gia là Mộ Đình Nhi, nhưng người đẹp nhất không thể nghi ngờ là đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc Mộ Như Nguyệt.
Nàng đẹp như đóa hoa dưới ánh trăng, nhất thời khiến mọi người nhìn không chớp mắt.
“Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt.” Lý Lộ cong khóe môi, ánh mắt nhìn Mộ Như
Nguyệt có chút càn rỡ, “Nếu ngươi thua ta, ngươi làm tiểu thiếp thứ 13
của ta, thế nào?”
“Có thể” Mộ Như Nguyệt mỉm cười thật tươi nhưng nụ cười kia không hề có độ ấm, “Nhưng nếu ngươi thua, từ nay về sau
phải phục tùng ta, nhận ta làm chủ tử, ngươi đồng ý không?”
“Ha
ha!” Lý Lộ cười to hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt có chút hứng thú, “Đồng ý thì đã sao?” Giọng nói hạ thấp, hắn dừng một chút,
nói tiếp, “Bởi vì ta sẽ không thua!”
Mộ Như Nguyệt nổi danh phế vật ở Tử Nguyệt quốc, sao hắn có thể thua nàng?
Nhưng mà Lý Lộ còn chưa kịp ra tay, Mộ Như Nguyệt đã động thủ trước. Thời
điểm nhìn trường kiếm trong tay nàng lóe hàn quang lạnh thấu xương, hô
hấp Lý Lộ cứng lại.
“Võ giả cấp ba!”
Không sai, khí thế trên người nữ nhân này quả thật là khí thế võ giả cấp ba mới có.
Sắc mặt Lý Lộ biến đổi, vung kiếm lên ngăn cản, trong nháy mắt đó hắn cảm
thấy có thứ gì đó mạnh mẽ đập vào ngực mình, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, lui về sau mấy bước.
Kết quả ngoài ý muốn lần này khiến mọi người sửng sốt một chút.
Lý Lộ không mạnh lắm nhưng cũng là một võ giả cấp ba, cái phế vật kia sao có thể đánh hắn hộc máu?
“Cấp ba, nàng lại là võ giả cấp ba!” Mộ Tình căn chặt răng, oán hận nhìn Mộ Như Nguyệt.
Lúc này hắn cũng không cảm thấy vui mừng vì nữ nhi mình không phải phế vật. Hắn chỉ cảm thấy bị nha đầu chết tiệt kia lừa gạt, hơn nữa còn xóa bỏ
danh xưng phế vật trước mặt công chúng, rõ ràng là muốn đối nghịch hắn.
Sắc mặt khó coi còn có Mộ Y Tuyết và Mộ Đình Nhi.
Mộ Y Tuyết là bởi vì mình luôn mồm mắng nàng là phế vật nhưng hiện tại và
sau này không bao giờ có thể vũ nhục nàng được mà cảm thấy không thoải
mái. Còn Mộ Đình Nhi là vì biết rõ Mộ Như Nguyệt tuyệt đối không thể tu
luyện.
Nàng rõ ràng bị mình hạ độc, khảo nghiệm thiên phú cũng
chứng minh gân mạch nàng bị tắc nghẽn, sao có thể tu luyện? Hơn nữa nếu
là võ giả cấp ba thôi thì cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Lý Lộ, sao
có thể dùng một chiêu mà đánh hắn hộc máu?Buồn cười cha con ba người này vẫn luôn hổ thẹn vì nàng là phế vật, nhưng sau khi nàng thoát khỏi danh phế vật thì lại oán hận nàng, cho rằng nàng làm hại bọn họ không dám
ngẩng đầu, chỉ hận không thể lập tức lấy mạng nàng.
“Ta nhận
thua”, Lý Lộ giơ tay, tâm phục khẩu phục nói,“Mộ tiểu thư che giấu thật
sâu, ta cũng bị hoảng sợ, nhưng ta có một chuyện không rõ, vì sao chúng
ta đều là võ giả cấp ba nhưng ta lại cảm thấy thực lực của ngươi không
chỉ có như thế?”
Nguyên nhân chính hắn nhận thua là vì cảm giác này, Lý Lộ biết dù có đánh tiếp hắn vẫn sẽ thua không thể nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com