Ở đại lục Thần Vũ, dược liệu được chia làm các cấp bậc khác nhau là dược liệu 10 năm, dược liệu 50 năm, dược liệu trăm năm, dược liệu ngàn năm,
chưa từng nhìn thấy dược liệu vạn năm.
Mộ Như Nguyệt không phải
người ở đại lục Thần Vũ nên cũng không hiểu rõ cấp bậc dược liệu, nhưng
nàng có thể đoán được dược liệu mình nhặt về nhiều nhất chỉ 50 năm thôi.
Cho nên lấy khí dưỡng dược chẳng những cứu sống được dược liệu khô héo mà còn khiến nó tăng cấp bậc.
Mộ Như Nguyệt kích động, nếu thật sự như thế thì trong tay nàng đang có một đại pháp bảo.
Chưởng quầy vuốt ve dược liệu trong tay như trân bảo, ánh mắt phát sáng: “Cô
nương, dược liệu này ta có thể trả cho ngươi 100 đồng vàng.”
Đồng vàng là một loại đơn vị tiền tệ của đại lục Thần Vũ, hiệu quả tương đối giống ở Trung Hoa, nhưng ở Trung Hoa dùng tiền giấy, nơi này lại đem
vàng bạc làm thành tiền tệ.
Chính xác là một vạn tiền đồng bằng 100 đồng bạc bằng 1 đồng vàng.
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua dược liệu bày bán trong tiệm:
“Giúp ta chọn 100 cây dược liệu 50 năm, bất kì chủng loại.”
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, người khác tới mua đều chỉ chọn những loại
mình cần, thiếu nữ này lại bất kể chủng loại, thuộc tính? Bất quá, hắn
là người làm ăn đương nhiên sẽ không hỏi nguyên nhân của khách.
“Tốt, mời cô nương chờ một chút.”
Rất nhanh, chưởng quầy đã lấy dược liệu đưa đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.
“Một trăm cây dược liệu 50 năm, tổng cộng là 50 đồng vàng.”
Tuy nói 50 năm cùng 100 năm hơn kém nhau gấp đôi nhưng giá cả lại quá chênh lệch. Nếu là dược liệu ngàn năm chắc hắn là giá cả trên trời.
Có điều với thực lực hiện tại Mộ Như Nguyệt căn bản không thể tạo ra dược
liệu ngàn năm, loại dược liệu này yêu cầu nguyên khí quá lớn, nàng không thể cung cấp nổi.
Mộ Như Nguyệt cầm bao dược liệu, xoay người ra ngoài.
“Các ngươi nghe gì chưa? Hôm qua phế vật Mộ gia kia bị hoàng tộc từ hôn.”
“Ha ha, tin tức của ngươi đã lạc hậu rồi, không phải hoàng tộc từ hôn mà là phế vật Mộ gia trên Kim Loan điện tuyên bố không gả cho Cảnh Vương thế
tử, càng không muốn gả cho người hoàng tộc, nàng còn nói nhóm hoàng tử,
hoàng tôn đều là một đám ngựa giống trên người dính đầy vi khuẩn, càng
kì lạ chính là Hoàng thượng không trị tội nàng.”
Trong tửu lâu, mọi người lấy lời đồn trên phố gần đây nhất làm đề tài bàn luận.
Không ai nhìn thấy trong gian ghế lô trên lầu, sắc mặt một nam nhân anh tuấn
đã xanh mét, hai tay nắm chặt thành quyền, 'oanh' một tiếng đứng dậy,
nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt giống như muốn hung hăng bóp chết nữ nhân đáng chết kia.
Ngựa giống? Nàng dám mắng hắn là ngựa giống dơ bẩn?
Tuy hắn yêu Đình Nhi, hậu viện của hắn cũng đã có hai tiểu thiếp nhưng
chuyện này không phải rất bình thường sao? Có nam nhân nào cả đời chỉ
yêu một nữ nhân?So với Cửu Hoàng thúc Dạ Dịch Hoa thường đến thanh lâu
phát tiết, hắn đã được xem là mẫu mực.
Trừ cái tên ngốc tử kia, có ai đã đến tuổi này mà không có vài nữ nhân?
Mộ Như Nguyệt kia nói hắn là cái gì? Ngựa giống?
“Hoàng gia gia vì nể mặt Mộ gia mà không trị tội nàng nhưng ta nhất quyết không bỏ qua, ta nhất định sẽ giết nữ nhân kia!”
Dạ Thiên Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu Mộ Như Nguyệt xuất hiện trước mặt hắn nhất định sẽ bị hắn bầm thây vạn đoạn.
Thật ra Tử Nguyệt hoàng cũng không hoàn toàn là vì nể mặt Mộ gia, dù sao Mộ
Như Nguyệt cũng chỉ là một phế vật không được yêu thương, tự tôn của
Hoàng đế không cho phép có người nói như thế, nhưng lúc đó Cơ Như Nhã
bên cạnh đã châm lửa hắn. Dù hắn đã lớn tuổi không còn bao nhiêu tinh
lực nhưng bị châm lửa như vậy tâm cũng sẽ ngứa ngáy.
Cho nên hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi mấy người đó đi để vui vẻ cùng nữ nhân mình âu yếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com