Thời điểm bàn tay nam hài sắp đánh xuống người thiếu niên, một cánh tay
mảnh khảnh siết chặt cánh tay hắn, đau đến mức khiến hắn suýt rơi nước
mắt.
“Ngươi là ai? Buông bổn hoàng tử ra, bằng không bổn hoàng tử sẽ nói phụ hoàng giết ngươi!” Nam hài hùng hổ trừng mắt nữ tử một thân
tố y trước mắt, ác ngoan uy hiếp.
Phương pháp này dùng được với
bất kì ai, người trước mắt cũng không ngoại lệ, rất nhanh sẽ quỳ xuống
cầu xin hắn tha thứ. Ai bảo phụ hoàng hắn là hoàng đế Tử Nguyệt quốc,
bất cứ ai cũng phải sợ hắn!
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nam hài
trước mắt cũng chỉ khoảng năm tuổi, lại là một trong số 70 đứa con của
Tử Nguyệt hoàng, xem ra người hoàng tộc quả thực đều là ngựa giống.
“Ta là ai?” Mộ Như Nguyệt cười âm trầm, “Ta chính là phế vật mà ngươi nói,
vị hôn thê của Quỷ vương, có điều dù ta là một phế vật muốn đối phó với
một đứa trẻ như ngươi cũng dư dả.”
'Phanh!'
Mộ Như Nguyệt
dùng sức ném hắn trên mặt đất, ánh mắt đạm mạc đảo qua các hoàng tử công chúa đang kinh sợ, giọng nói lạnh nhạt không có nhân tình: “Nhớ kỹ, hắn là phu quân của ta! Ta mặc kệ các ngươi bao nhiêu tuổi, mặc kệ phụ thân các ngươi là ai, dám can đảm thương tổn hắn, ta sẽ cho các ngươi biết
thủ đoạn của ta.”
Thanh âm thiếu nữ rõ ràng rất nhẹ nhưng lại làm người ta có cảm thấy một dòng khí lạnh len lỏi vào sâu trong lòng.
Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt đang che chắn trước mặt hắn, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Đi thôi.” Mộ Như Nguyệt xoay người, dắt tay thiếu niên kéo hắn rời khỏi
nơi này, không để ý đến đám hoàng tử công chúa đang ngây ngốc phía sau.
Nàng trước nay vẫn là ma quỷ không từ thủ đoạn, mặc kệ đối phương là tiểu
hài tử hay lão nhân, nàng đều có thể hạ thủ không lưu tình chút nào. Đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé.
“Tỷ tỷ.” Ánh mắt Dạ Vô Trần sáng ngời nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết không chút tạp chất, “Ngươi đối với ta thật tốt.”
Mộ Như Nguyệt không thèm để ý tới hắn, chỉ lo kéo hắn đi về phía trước.
Rốt cuộc, tới một góc không người, Mộ Như Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, nói: “Ngươi chính là Quỷ vương?”
Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, Dạ Vô Trần gật đầu: “Ân.”
“Hình như có chút không giống lời đồn.” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như
không cười nói, “Nghe nói bộ dạng Quỷ vương xấu như quỷ cho nên nhất
thời ta không đoán ra ngươi là Quỷ vương.”
Thân thể Dạ Vô Trần
run rẩy một chút, cúi đầu ủy khuất nói: “Ta thật sự rất rất xấu, nha
hoàn đều bị ta dọa điên rồi, có điều ta không phải xấu ở khuôn mặt, là
chỗ này…”
Dạ Vô Trần chỉ vào thân thể mình, vẻ mặt tràn đầy bất lực: “Tỷ tỷ, chỗ này của ta rất xấu, ngươi đừng nhìn được không? Ngươi
cũng sẽ bị ta dọa điên.””Yên tâm đi, ta không yếu ớt như vậy, thân thể
ngươi hình như có tật xấu gì đó, có thể cho ta xem không? Sau này sẽ
sống chung cho nên muốn hiểu biết một chút.”
“Nhưng mà…”
Dạ Vô Trần còn muốn nói gì nhưng Mộ Như Nguyệt đã hết kiên nhẫn, nàng trực tiếp thô bạo kéo quần áo hắn ra, khi nhìn thấy thân thể hắn sau lớp
quần áo, nàng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Tràn đầy vết thương giống như con giun phân bố khắp người hắn, còn mang theo nhàn
nhạt tơ máu, da thịt vốn trắng nõn lại vì vết thương này mà trở nên dữ
tợn.
Nhưng Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái đã nhận ra, đây chính
là một loại độc, nàng có biện pháp giải độc, có điều hiện tại còn chưa
có năng lực đó.
Lúc này, Dạ Vô Trần sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám nhìn Mộ Như Nguyệt, có lẽ sợ nhìn thấy sự phỉ nhổ,
chán ghét trong mắt nàng như những người khác.
“Mở mắt ra!” một thanh âm mệnh lệnh vang lên bên tai hắn.
Dạ Vô Trần dè dặt hé mắt thành một khe nhỏ, nhưng hắn không nhìn thấy một
chút chán ghét nào, chỉ thấy một đôi mắt đen nhánh, thanh khiết như một
dòng suối.
“Tỷ tỷ, ta… có phải rất xấu không.”
“Chỉ là
một chút độc mà thôi, cũng không có gì ghê gớm lắm” Mộ Như Nguyệt khẽ
mỉm cười, “Ngươi phải nhìn thẳng vào tật xấu của bản thân, không cần
phải băn khoăn ánh mắt của người khác, bọn họ thích nói gì cứ để bọn họ
nói đi, nếu ngươi cứ để ý ánh mắt người khác, không phải sẽ mệt chết
sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com