Editor: Tường An
Bạch Yên giết cả nhà nữ nhân này? Là thật hay giả? Nữ thần nhân từ thiện lương trong lòng bọn họ làm sao có thể
gây ra tội ác tày trời như vậy?
Địa ngục là nơi cá lớn nuốt cá
bé, chuyện cướp đoạt tài bảo nhiều không đếm xuể, nhưng Bạch Yên trong
lòng mọi người trước giờ là một nữ tử ôn nhu thiện lương, cho nên, lời
này đã khiến hình tượng nữ thần trong lòng mọi người hoàn toàn tan biến.
“Cô nương, trận đấu này ta thua ngươi, ta cũng tâm phục khẩu phục, mặc dù
thực lực của ngươi không bằng ta, ta vẫn sẽ để ngươi bước lên vị trí
vương tước, việc này là ta và phụ thân hứa hẹn, nhất định sẽ thực hiện!
Cho nên, ngươi căn bản không cần ngậm máu phun người, Bạch Yên ta trước
nay hành sự quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm ra chuyện cướp đoạt
đan dược của người khác!”
Thần sắc Bạch Yên vô cùng thản nhiên, lời lẽ chính đáng.
“Đúng vậy, Bạch Yên tiểu thư sao có thể làm ra chuyện người thần cộng phẫn như vậy?”
“Ta nói nha đầu, ngươi quả thật chiến thắng bằng trận pháp, nhưng chỉ dựa
vào thực lực, ngươi không phải là đối thủ của Bạch Yên tiểu thư, cho nên ngươi ghen ghét nàng, thậm chí muốn giết nàng, hơn nữa, nếu ngươi đã
khiêu chiến Bạch Yên tiểu thư, chứng tỏ ngươi cũng mơ ước vị trí vương
tước! Nhưng Bạch Yên tiểu thư xưa nay luôn tuân thủ hứa hẹn, ngươi căn
bản không cần lo lắng, cần gì phải bôi nhọ nàng?”
“Ngươi đúng là
không biết xấu hổ vô địch thiên hạ! Ta chưa thấy ai vô sỉ như ngươi vậy, bất luận là nhân phẩm hay thực lực đều kém xa Bạch Yên tiểu thư! Phải
biết rằng, Bạch Yên tiểu thư là vương hậu tương lai, thê tử của vương,
ngươi đắc tội nàng tuyệt đối không có kết cục tốt!”
Mọi người ta một câu, ngươi một câu, thay Bạch Yên lên án Linh Vân.
Có vài người thậm chí nhìn Linh Vân bằng ánh mắt khinh bỉ, nữ nhân này sợ
vương tước không thực hiện hứa hẹn cho nên mới vũ nhục người ta như thế.
Nếu nàng bôi nhọ vương tước thì cũng không nói làm gì, bởi vì vương tước
vốn chẳng phải thứ gì tốt, ỷ vào thực lực cường đại mà làm nhiều chuyện
cường hào ác bá. Nhưng nàng cố tình lại bôi nhọ Bạch Yên tiểu thư luôn
quang minh lỗi lạc.
Chẳng trách mọi người không tin nàng!
“Vương tước?” Linh Vân cười lạnh, “Vương tước thì có gì đặc biệt hơn người, có cho bổn tiểu thư cũng không thèm, hôm nay, ta muốn giết nữ nhân này!
Không! Ta muốn toàn bộ phủ vương tước chôn cùng!!!”
“Hừ!” vương
tước hừ lạnh, “Khẩu khí thật lớn, nha đầu, không biết ngươi sư phụ ngươi là ai mà ngươi dám cuồng vọng như thế! Có điều, nếu ngươi giao bí
phương trận pháp kia ra, có lẽ bổn vương sẽ xem xét tha cho ngươi một
mạng!”
“Thật ngại quá, tên của sư phụ ta, ngươi không xứng được biết, mà bí phương trận pháp ngươi cũng đừng mơ có được!”
“Ha ha!” Vương tước giận quá hóa cười, “Nha đầu thúi, ngươi đã không biết
điều thì cũng đừng trách ta không khách khí! Ta không quan tâm sư phụ
ngươi là ai, dù hắn tới, ta cũng sẽ giết hắn!”
Oanh!
Quanh thân vương tước bắt đầu bộc phát lửa giận, hóa thành cuồng phong sắc bén ập về phía Linh Vân.
“Hoàng Nhi, ta giao nàng cho ngươi.”
Mộ Như Nguyệt vừa đẩy Linh Vân về phía Dạ Tư Hoàng, vừa tránh né công kích của vương tước.
“Nương!” Dạ Tư Hoàng tiếp được Linh Vân, sau đó vội vàng nhìn Mộ Như Nguyệt: “Không bằng, cứ giao hắn cho ta đối phó.”
“Không cần!”
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt nhìn vương tước phía trước.
“Hai cha con các ngươi thật buồn cười, một người là tiểu nhân, một người là
ngụy quân tử! Chẳng qua, hôm nay có ta ở đây, các ngươi tuyệt đối không
thể động vào nàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com