Editor: Tường An
Nàng ấy cứu mình…
Nữ nhân này thế nhưng cứu mình.
Vì sao?
Kỳ thật, ngay cả Dạ Tư Hoàng cũng không rõ vì sao mẫu thân lại cứu nàng?
Phải biết rằng, mẫy thân chưa bao giờ xen vào việc người khác, những
chuyện không liên quan đến mình, mẫu thân căn bản lười liếc mắt…
“Tại sao ngươi cứu ta?”
Trong lòng Linh Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mấy ngày nay ở chung, nàng
biết rất rõ Mộ Như Nguyệt là một người lạnh nhạt, hiện tại lại không
tiếc đắc tội vương tước mà cứu mình…
Mộ Như Nguyệt không trả
lời Linh Vân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xanh mét của vương tước, nhàn
nhạt nói: “Đây là trận đấu giữa Bạch Yên và Linh Vân, thắng thua cũng là chuyện của bọn họ, ngươi nhúng tay vào có vẻ không tốt lắm!”
“Hừ!” sắc mặt vương tước cực kỳ khó coi, “Nữ nhân này phạm quy, cho nên trận đấu này không tính.”
“Phạm quy? Không biết nàng vi phạm điều gì?”
“Trong khi chiến đấu không cho phép dùng ngoại vật, nàng dùng trận pháp chính
là gian lận!” Vương tước lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng nói.
“Phải không?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Nhưng mà cũng không nói là không cho
phép dùng trận pháp, huống chi, đây không phải là thi đấu mà là chiến
đấu! Nếu đã là chiến đấu thì mặc kệ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể
giành được chiến thắng là được! Mà ngươi lại bất chấp quy định, ra tay
đả thương người! Đây chính là hành động của vương tước đại nhân hay
sao?”
Nhất thời, mọi người đều thổn thức không thôi.
Vừa
rồi vương tước ra tay đã khiến bọn họ xem thường, bây giờ nghe thấy đối
thoại của hai người, bọn họ đều đứng về phía Mộ Như Nguyệt.
Chiến đấu chính là chiến đấu, bất luận dùng phương pháp gì, chỉ cần thắng là
được, trong chiến đấu, chẳng lẽ có phương pháp chiến thắng mà không
dùng, chờ kẻ địch tới giết à? Dù là ngốc tử cũng sẽ không ngu xuẩn như
vậy.
Vương tước giận tái mặt, vừa định mở miệng biện giải, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm suy yếu của Bạch Yên.
“Cha, vị cô nương này nói không sai, chiến đấu chính là chiến đấu, bất luận
dùng phương pháp gì chỉ cần thắng là được! Mặc dù ta khinh thường dùng
ngoại vật, nhưng… ta cũng không thể ngăn cản người khác sử dụng!”
Hiển nhiên, Bạch Yên nói lời này ngụ ý là, không phải nàng không có ngoại
vật khác, chẳng qua là khinh thường dùng mà thôi! Theo nàng, chỉ có
thắng bằng vũ lực mới được coi là thắng quang minh chính đại!
“Thấy chưa, Bạch Yên tiểu thư là thiên tài, sao có thể không đánh lại nữ tử này?”
“Nữ tử này vận dụng trận pháp, Bạch Yên tiểu thư cũng có ngoại vật để dùng, nhưng nàng làm người quang minh lỗi lạc, bất luận làm gì cũng chỉ dựa
vào chính năng lực của mình.”
“Bạch Yên cô nương, ngươi là nữ tử
trong lòng ta! Cũng chỉ có ngươi mới được xem là thiên tài chân chính,
những người khác ngay cả xách giày cho ngươi cũng không có tư cách!”
Nghe mọi người hò hét, sắc mặt Linh Vân vốn tái nhợt, giờ đây càng thêm trắng bệch.
Bốn chữ “quang minh lỗi lạc” này hình dung ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải loại thánh mẫu giả tạo như Bạch Yên!
“Khụ khụ!”
Bạch Yên ho khan hai tiếng, đi đến trước mặt Linh Vân, nói: “Cô nương, vừa
rồi thật xin lỗi, cha ta sốt ruột nên mới xúc động ra tay, ta thay hắn
xin lỗi ngươi!”
Nói xong liền vươn tay về phía Linh Vân.
Linh Vân hừ lạnh, không chút lưu tình gạt tay nàng ta ra, lạnh lùng nói:
“Bạch Yên, ngươi đừng ở chỗ này giả mù sa mưa! Ngươi khác không biết,
chẳng lẽ ta còn không biết sao? Ngươi vì chiếm đoạt Hóa thần đan mà giết cả nhà ta, món nợ này dù thế nào ta cũng sẽ thanh toán với ngươi!”
Lời vừa dứt, mọi người lập tức bàn tán kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com