Editor: Tường An
Tư tế thế nhưng dám giết người của phủ vương tước trước mặt mình!
Mặc dù Tôn Diệu làm sai, nhưng cũng chỉ có mình mới có quyền xử trí Tôn Diệu…
Vương tước hít sâu một hơi, nếu tư tế không phải là người được vương tín
nhiệm nhất thì hắn sẽ lập tức chết dưới kiếm của mình rồi!
“Ta tuyên bố, trận này vị thiếu niên này thắng!”
Tư tế vừa nói xong, đám người lập tức sôi trào.
Bọn họ vốn cho rằng Dạ Tư Hoàng quyết đấu với Tôn Diệu, nhất định sẽ bị ép sát, tuyệt đối không có khả năng xoay người.
Ai ngờ lại xảy ra biến cố ngoài dự đoán của bọn họ.
Hắn chẳng những khiến Tôn Diệu sợ hãi mà còn bức Tôn Diệu suýt nữa phải tự
bạo! Một thiếu niên trẻ có thực lực mạnh như vậy, khắp cái địa ngục này
cũng chỉ có vương có thể so sánh…
Linh Vân nhìn Dạ Tư Hoàng đi
xuống đài, vừa định hỏi tại sao hắn biết Thiên biến vạn hóa trận thì
nghe thấy một thanh âm từ giữa quảng trường truyền đến.
“Cha,
nghe nói hôm nay có không ít anh hùng hào kiệt đến, còn có một số thiên
tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn, không biết ta có thể đại biểu cho phủ vương
tước ra tỷ thí hay không? Huống chi, nữ nhi cũng muốn bàn luận thực lực
với bọn họ một chút, hi vọng cha cho phép.”
Bạch Yên mỉm cười đứng dậy, thanh âm dễ nghe, nhu hòa như gió xuân khiến người ta không thể ghét nổi.
Vương tước nghe vậy, cười ha ha nói: “Nếu nữ nhi có hứng thú, ta sẽ để ngươi
đại biểu cho phủ vương tước, người muốn so tài với ngươi đều không thể
vượt quá 35 tuổi! Nếu ai thắng được ngươi, phủ vương tước ta sẽ chắp tay nhường lại cho kẻ đó.”
Mọi người đều biết, ở hoàng thành, vương tước là cao thủ đứng thứ hai sau vương.
Cho nên không có ai dám nhòm ngó phủ vương tước.
Nếu không, chẳng phải là tìm chết sao?
Hiện tại có cơ hội đoạt được vị trí vương tước ngay trước mắt, mọi người sao có thể không hưng phấn chứ?
Chẳng qua, những người trên 35 tuổi lại ai thán, nếu bọn họ có thể trẻ hơn
vài tuổi thì có lẽ vị trí vương tước sẽ thuộc về bọn họ rồi…
“Nữ nhi, ngươi có nắm chắc không?” Vương tước quay đầu hỏi Bạch Yên.
Bạch Yên mỉm cười: “Cha không tin tưởng thực lực của nữ nhi sao? Nữ nhi cam
đoan trong số những người trẻ tuổi ở đây, không có ai là đối thủ của nữ
nhi, mặc dù thiếu niên kia chiến thắng Tôn Diệu nhưng nếu hắn không vận
dụng trận pháp thì sao có thể thắng dễ dàng như vậy? Chỉ cần nữ nhi
không để hắn có cơ hội bố trí trận pháp, hắn liền không cách nào thắng
được, bất luận thế nào, nữ nhi cũng sẽ không để phụ vương thua mất phủ
vương tước.”
Đối với nữ nhi mình, vương tước luôn rất tin tưởng.
Năm nay Bạch Yên vừa tròn ba mươi đã là cường giả tôn thượng, tuy chỉ mới
bước vào cảnh giới này nhưng trong số những người trẻ tuổi, nàng tuyệt
đối là người xuất sắc nhất.
Hắn tin toàn bộ hoàng thành sẽ không ai có thiên phú vượt trội hơn nữ nhi mình.
Đương nhiên, tất cả đều nhờ vào viên đan dược mà một năm trước nàng có được…
“Không biết vị thanh niên tài tuấn nào nguyện ý tỷ thí với ta một trận?”
Bạch Yên chậm rãi ra khỏi chỗ ngồi, tầm mắt quét qua đám người phía dưới, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Như Nguyệt.
Hiển nhiên, Mộ Như Nguyệt chính là mục tiêu của nàng…
Đương nhiên, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi, nhưng nàng tin, chỉ cần một bước là có thể tiêu diệt mối họa lớn trong lòng.
Có điều, Mộ Như Nguyệt lại giống như không nhìn thấy ánh mắt nàng, coi
nàng như không khí, thậm chí liếc mắt một cái cũng không thèm, khiến
trong lòng Bạch Yên do dự không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com