Editor: Tường An
Kinh diễm!
Giờ khắc này, trong mắt mọi người đều lộ vẻ kinh diễm.
Trước giờ bọn họ chưa từng thấy nam nhân nào đẹp như vậy, vẻ đẹp tựa tiên tựa ma, hai loại khí chất đối lập mà lại hòa hợp, chẳng qua, nam nhân này
quá trẻ, trẻ đến mức khiến người ta không thể tin được hắn có dũng khí
khiêu chiến…
Đám đông ồn ào nghị luận không ngừng.
“Nam nhân này là ai? Có lai lịch gì à?”
“Ta biết, hình như hôm trước vì hắn không có thực lực gì nên bị người của
phủ vương tước ngăn ngoài cửa thành, nếu không nhờ Bạch Yên tiểu thư
châm chước thì ngay cả cửa hoàng thành hắn cũng không bước vào được,
không biết hắn dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến! Không phải tướng mạo
đẹp mắt một chút thôi sao!”
Người nói lời này, ngữ khí rõ ràng có vẻ ghen ghét.
Thiếu niên này ngoại trừ tướng mạo không tồi, thật sự không nhìn ra còn có ưu điểm gì, nếu thực lực của hắn cường đại thì lúc trước sao lại bị ngăn
ngoài cửa thành chứ…
Cho nên, hắn cho rằng thiếu niên này không có thực lực gì đáng nói.
Quan tư tế cũng không ngờ người muốn khiêu chiến lại là một thiếu niên trẻ
tuổi như vậy, khẽ cau mày hỏi: “Vị tiểu công tử này, không biết ngươi
muốn khiêu chiến ai?”
“Đại thống lĩnh, Tôn Diệu!”
Dạ Tư Hoàng nhếch môi, tầm mắt nhìn về phía Tôn Diệu đang tránh né.
Vừa nghe lời này, mọi người đều ngẩn ra.
Đại thống lĩnh là ai? Chính là người phủ vương tước. Hiện giờ trên quảng
trường này, người có thể vượt qua hắn cũng chỉ có vương tước mà thôi,
thiếu niên này thế nhưng to gan dám khiêu chiến Tôn Diệu?
Nhưng
càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, khi nghe Dạ Tư Hoàng nói muốn
khiêu chiến mình, Tôn Diệu liền biến sắc, chậm chạp không chịu tiến lên
giống như đang né tránh cái gì…
Nói thật, từ sau khi trở về hoàng thành, Tôn Diệu quả thật không sợ Dạ Tư Hoàng.
Bởi vì sau lưng hắn có phủ vương tước làm hậu thuẫn.
Nhưng mà hiện tại là ngục điển, mặc dù vương không ở đây nhưng vẫn còn một
quan tư tế, hắn không thể không kiêng kị Dạ Tư Hoàng…
“Tôn Diệu, ngươi còn thất thần làm gì?”
Vương tước thấy Tôn Diệu chậm chạp không tiến lên, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
“Còn không lập tức lên đài chiến đấu?”
Giờ khắc này, Tôn Diệu có khổ mà không nói nên lời.
Chiến đấu? Vậy chẳng phải tìm chết sao?
Tôn Diệu tin, Dạ Tư Hoàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình! Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ giết mình! Cho nên, biện pháp duy nhất bây giờ là nhận thua.
Chỉ cần ngục điển kết thúc, hắn còn có rất nhiều cơ hội báo thù.
Nghĩ vậy, Tôn Diệu hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhận thua!”
Nhận… nhận thua?
Mọi người đều cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Tôn Diệu cư nhiên nhận thua?
Đối phương còn là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy?
Loại kết quả này căn bản không có khả năng xảy ra! Nhất định là bọn họ nghe nhầm, đúng vậy, nhất định là nghe nhầm!
“Tôn Diệu, ngươi vừa nói cái gì?”
Sắc mặt vương tước hơi đổi.
Tôn Diệu nhận thua, rõ ràng đã làm hắn mất mặt.
Nếu Tôn Diệu bại bởi một lão quái vật thì không nói làm gì, nhưng đối
phương lại là một tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa! Chuyện này rõ ràng
khiến phủ vương tước mất hết thể diện, hắn không thể chịu đựng được điều này!
“Vương tước, ta muốn nhận thua.” Trong lòng Tôn Diệu run sợ nhìn vương tước, nói: “Ta…”
“Hừ”, vương tước hừ lạnh, “Người của phủ vương tước ta dù chết cũng không
được nhận thua! Ngươi lập tức đi lên chiến đấu cho ta!”
“Nhưng mà, ta…”
“Còn không đi mau!”
Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không để Tôn Diệu làm mất thể diện phủ vương tước.
Trận này, nhất định phải chiến!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com