Editor: Tường An
“Ta trở về chậm một bước, không thể gặp
cha mẹ và đệ đệ lần cuối, ngay cả hung thủ là ai cũng không biết! Về sau ta cầu sư phụ điều tra mới tìm được hung thủ!”
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, bỗng có hứng thú với sư phụ của Linh Vân.
Nếu Bạch Yên giết người diệt khẩu vì che giấu hành vi tội ác của mình, mà
sư phụ của Linh Vân có thể tra được là do người phủ vương tước làm,
chứng tỏ sư phụ nàng không phải nhân vật bình thường.
Linh Vân
hít sâu một hơi: “Cho nên, lần này ta đến đây không phải vì ngục điển,
cũng không phải vì muốn nhìn thấy vương, ta chỉ muốn báo thù cho người
nhà của ta!”
“Trước kia ngươi và vương tước có quan hệ gì?” Mộ
Như Nguyệt nhướng mày, cười nói: “Ta nhớ lúc ở cửa thành, ngươi mắng hắn là cẩu tặc vong ân phụ nghĩa.”
Nghe vậy, Linh Vân hừ lạnh: “Cả
cái địa ngục này ai mà không biết vương tước vong ân phụ nghĩa? Hắn vì
leo lên vị trí vương tước mà giết ân sư của mình! Toàn bộ người địa ngục đều mắng hắn như vậy, một phụ thân như hắn có thể sinh ra loại nữ nhi
gì chứ? Đáng tiếc, mọi người đều bị biểu hiện giả dối của nàng ta che
mắt, so với phụ thân nữ nhân chết tiệt kia rõ ràng còn dối trá hơn gấp
bội! Cố làm ra vẻ!”
Đột nhiên, Linh Vân dời mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.
“Này, ta và tiện nữ nhân kia có thù oán, nàng lại muốn giết ngươi, không bằng chúng ta liên hợp lại đối phó nàng, thế nào?”
Mộ Như Nguyệt ngáp một cái: “Xin lỗi, ta không có hứng thú hợp tác với
ngươi, hiện tại cũng không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, Bạch Trạch, giúp
ta tiễn khách.”
Linh Vân còn chưa kịp phản ứng, trên người Mộ Như Nguyệt chợt lóe lên một đạo bạch quang, một nam nhân tuấn mỹ như thần
tiên xuất hiện trước mặt Linh Vân.
Đẹp!
Quá đẹp!
Linh Vân chưa từng gặp nam nhân nào tuấn mỹ như thế, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Tuy trên mặt nam nhân mang nụ cười nhàn nhạt nhưng lại lộ ra sự xa cách lạnh nhạt.
Linh Vân bất giác rùng mình, vừa ngước mắt liền đối diện với một đôi mắt ẩn chứa hàn ý, cự người ngoài ngàn dặm…
“Nguyệt bảo ngươi ra ngoài!”
Lạnh…
Linh Vân run lên, nàng không ngờ một nam nhân tuấn mỹ lại có thể lạnh như vậy…
Giống như không ai có thể vào được mắt hắn.
Đương nhiên, Linh Vân biết, có một người ngoại lệ…
Nhưng trong thời điểm này, nàng cũng không thắc mắc vì sao Bạch Trạch đột
nhiên xuất hiện, cáo từ xong liền vội vàng xoay người rời đi, cũng không có dũng khí thưởng thức vẻ đẹp kinh hãi thế tục kia nữa…
—————–
“Ngươi nói cái gì?”
Trong phủ vương tước, Bạch Yên vỗ bàn đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn người
trước mặt: “Ngươi vừa nói cái gì? Bọn Ngưng Nguyệt… toàn quân bị
diệt?”
Không!
Tuyệt đối không có khả năng!
Nàng
biết rõ thực lực của Ngưng Nguyệt, trong số những người cùng lứa tuổi,
ngoài mình ra thì không ai mạnh hơn Ngưng Nguyệt, nữ nhân kia lại càng
không có khả năng, huống chi, để phòng ngừa có sai sót, nàng đã phái hết tất cả tinh anh bên cạnh đến đó.
Làm sao có thể toàn quân bị diệt?
Chẳng lẽ lão gia hỏa Thiên Long kia làm?
“Là… là thật đó đại tiểu thư, hôm nay thuộc hạ đi điều tra tình huống, Ngưng Nguyệt cô nương bọn họ đều đã chết…” bạch y nhân quỳ trên mặt đất,
đáp.
Bạch Yên chậm rãi ngồi xuống, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt, lạnh lùng nói: “Thiên Long, ta vốn nể tình ngươi là một đan dược
sư thương giai trung cấp, không muốn vương tổn thất một nhân tài cho nên mới không so đo chuyện ngươi giúp đỡ nàng ta, không ngờ ngay cả người
của ta ngươi cũng dám giết, một khi đã như vậy… ta sẽ khiến ngươi hối
hận! Dù ngươi là đan dược sư thượng giai trung cấp thì thế nào? Ta là
thê tử tương lai của vương, ta muốn giết ngươi, ai dám ngăn cản? Còn có
Mộ Như Nguyệt, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com