Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt quan sát biểu tình trên mặt Ngưng Nguyệt, cười nói: “Thế nào, không động thủ sao? Nếu ngươi không
động thủ, vậy… để ta ra tay trước.”
Không ai nhìn thấy Mộ Như Nguyệt ra tay thế nào.
Mọi người chỉ cảm nhận được một trận gió lướt qua trước mặt, thậm chí không đau không ngứa…
Nhưng thời điểm bọn họ muốn mở miệng châm chọc, biến cố chợt phát sinh.
Thân thể Ngưng Nguyệt có vô số lỗ thủng, giống như bị kiếm đâm xuyên qua
vậy, máu tươi phun ra, nhưng lại không có giọt nào rơi trên mặt đất, tất cả đều ngưng tụ trong không khí.
Sợ hãi…
Đúng vậy, giờ khắc này, trong lòng mọi người chỉ có nỗi sợ hãi lan tràn.
Mộ Như Nguyệt ra tay chẳng cần đao to búa lớn gì mà đã xuyên thủng thân
thể Ngưng Nguyệt, phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được đến
mức này?
Dù các nàng đã giúp Bạch Yên giết vô số người, gặp rất nhiều nguy hiểm nhưng chưa lần nào cảm thấy sợ hãi như lần này…
Thậm chí, các nàng có thể cảm nhận được một bàn tay bóp chặt cổ họng mình, hít thở không thông.
Dần dần, sắc mặt mọi người đều tím tái, rồi xanh mét, cho đến khi không hô hấp được nữa…
“Cường… cường giả tôn thượng? Ngươi… ngươi là cường giả tôn thượng?”
Nữ tử cuối cùng ngã xuống, hai mắt trợn to, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
Chỉ có cường giả tôn thượng mới có thể biến không khí thành công cụ giết người vô hình…
Hơn nữa, ít nhất phải là tôn thượng trung cấp…
Người mới bước vào cảnh giới tôn thượng sẽ không có loại thực lực này.
Đại tiểu thư rốt cuộc đã trêu chọc kẻ địch gì vậy?
Còn trẻ mà đã cường đại như vậy, nếu để nàng tiếp tục trưởng thành, chỉ sợ
toàn bộ phủ vương tước cũng không phải đối thủ của nàng…
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt không có bất cứ biểu tình gì, ngữ khí nhàn nhạt: “Xem đủ rồi thì xuất hiện đi.”
Dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra.
Linh Vân nhìn Mộ Như Nguyệt, lại nhìn những người nằm dưới đất.
“Các nàng là người phủ vương tước.”
Mộ Như Nguyệt nhướng mày: “Làm sao ngươi biết?”
Tuy nàng cũng có suy đoán, nhưng lời nói của Linh Vân lại chứng thực suy đoán này.
Linh Vân cười lạnh: “Người cầm đầu tên Ngưng Nguyệt, là chó săn của đại tiểu thư Bạch Yên phủ vương tước!”
Lúc nói chuyện, Linh Vân nghiến răng nghiến lợi, thanh âm ác độc như muốn bầm thây vạn đoạn đối phương.
“Có thù oán?” Mộ Như Nguyệt liếc Linh Vân một cái, hỏi.
Bình thường, nàng sẽ không quản chuyện người khác, nhưng lần này là phủ vương tước trêu chọc nàng trước.
“Đúng vậy!” đáy mắt Linh Vân hừng hực lửa giận và cừu hận, “Sức khỏe của ta
từ nhỏ đã không tốt, thể chất suy nhược, sau đó gặp được một vị sư phụ,
ta rời cha mẹ đi theo nàng tu luyện từ khi còn nhỏ, một năm trước, sư
phụ tặng ta một viên đan dược thượng giai Hóa thần đan, có thể giúp võ
giả dưới cấp đỉnh tôn thượng đột phá cực hạn, đẩy tốc độ tu luyện lên
nhanh nhất, tổng cộng có hai viên đan dược, một viên sư phụ cho ta dùng, còn một viên là ta cầu sư phụ cho đệ đệ ta.”
Linh Vân siết chặt nắm đấm, thân thể nhịn không được run rẩy.
“Nhưng không biết vì sao người của phủ vương tước lại biết chuyện này, vị đại
tiểu thư kia dã tâm bừng bừng, vẫn luôn muốn được vương chú ý mà liều
mạng tu luyện, cho nên nàng phái người đoạt Hóa thần đan, vì không cho
người khác biết được hành vi của mình, nàng tàn nhẫn giết hại cha mẹ và
đệ đệ của ta!”
Bây giờ nhớ lại thảm trạng lúc đó, trái tim Linh Vân co rút đau đớn.
Nàng vốn định giúp đệ đệ, ai ngờ lại hại bọn họ…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com