Editor: Tường An
Dạ Tư Hoàng liếc Tôn Diệu một cái, khóe
môi gợi lên ý cười tà tứ: “Ngươi muốn ma long kiếm, ta đã cho ngươi, là
ngươi không tiếp được, cũng chẳng trách được ta.”
“Ngươi…” Tôn
Diệu tức muốn hộc máu, khuôn mặt già nua lạnh lẽo: “Tiểu tử, nếu ngươi
đã không biết điều thì đừng trách lão phu hạ thủ vô tình! Ở cái địa ngục này còn chưa có ai dám vô lễ với lão tử như thế!”
Oanh!
Bỗng nhiên, trong cơ thể Tôn Diệu bộc phát lực lượng cường hãn, lấy hắn làm
trung tâm khuếch tán ra xung quanh, đất đá đều bị xốc lên, cuốn theo
cuồng phong bay về phía Dạ Tư Hoàng.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Dạ Tư Hoàng không có bất kì thay đổi gì, con ngươi như máu bình tĩnh nhìn Tôn Diệu.
Ánh mắt bình tĩnh kia khiến trong lòng Tôn Diệu cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, mọi người nhìn thấy Dạ Tư Hoàng nâng một bàn tay lên…
Không sai, hắn chỉ nâng một bàn tay lên, cũng không có động tác nào khác…
Một cỗ lực lượng cường hãn từ lòng bàn tay hắn phóng ra, cường hãn đến mức khiến người ta không dám tin tưởng…
Oanh!
Đất đá lập tức bay ngược về phía Tôn Diệu, hắn còn chưa kịp phản ứng, cỗ
lực lượng kia đã đánh trúng ngực hắn. Mặc dù Tôn Diệu đã cố gắng triển
khai phòng ngự bằng tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn có một tia lực lượng phá tan phòng bị đánh thắng vào lục phủ ngũ tạng, hắn phun một ngụm máu
tươi, từng giọt từng giọt thấm vào mặt đất.
“Tôn Diệu tiền bối!”
Rồng bay cánh vàng cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía Dạ Tư Hoàng, đôi mắt vàng kim hiện lên vẻ sợ hãi.
Dù đã từng bại trận dưới tay Ma long, hắn cũng không sợ hãi như bây giờ…
Dưới cuồng phong, thiếu niên tóc bạc tựa tiên tựa ma, một thân hồng y đạp
lên máu tươi mà đến, kinh diễm như thế, lại nguy hiểm như thế…
“Ngươi…” Tôn Diệu tức giận giơ tay chỉ vào Dạ Tư Hoàng, nghiến răng nghiến lợi
nói: “Tiểu tử thúi nhà ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy! Nếu
không phải vừa rồi ngươi nhân lúc ta không phòng bị mà ám toán ta, chỉ
bằng một chiêu kia còn không thể khiến ta bị thương! Hiện giờ ta tạm tha cho ngươi trước! Tương lai còn dài, nếu để ta nhìn thấy ngươi đến hoàng thành, ta nhất quyết sẽ tính toán rõ ràng món nợ ngày hôm nay!”
Dứt lời, quanh người hắn chợt có khói trắng bốc lên, giống như mây mù bao phủ toàn thân hắn…
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng hơi căng thẳng, lập tức vung tay lên, một trận gió thổi qua xua tan mây mù.
Chẳng qua, Tôn Diệu vừa rồi còn ở đó đã mất tung mất tích…
“Chạy thoát?”
Dạ Tư Hoàng đen mặt, đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội biểu hiện năng lực
trước mặt mẫu thân, vậy mà lại để tên hỗn đản này chạy mất.
Trầm tư nửa ngày, hắn đi qua chỗ Mộ Như Nguyệt, nói: “Nương, năm năm không gặp, ngươi có khỏe không?”
“Ta vẫn bình thường”, Mộ Như Nguyệt cười nhạt, nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, “Nhưng thật ra Hoàng Nhi ngươi, năm năm không gặp, thực lực đã
mạnh lên không ít rồi.”
Dạ Tư Hoàng sờ sờ đầu: “Ta cũng chỉ trùng hợp gặp kỳ ngộ, khôi phục thực lực trước kia, làm sao so với mẫu thân
được chứ? Mẫu thân hoàn toàn dựa vào tu luyện mà trưởng thành, hơn nữa,
vừa rồi ta còn để tên hỗn đản kia chạy mất, nếu lần sau nhìn thấy, ta
tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn!”
Nghĩ đến đây, đáy mắt Dạ Tư Hoàng xẹt qua tia âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com