Editor: Tường An
Rồng bay cánh vàng lạnh lùng nhìn đám
nhân loại phía trước rồi dừng lại trên người Ma long, vẻ mặt dữ tợn: “Ma long, lực lượng của ta lúc chưa đột phá quả thật không bằng ngươi,
chẳng qua bây giờ ta có người giúp đỡ, ngươi cho rằng ta còn là thủ hạ
bại tướng dưới tay ngươi như trước sao?”
Hắn châm chọc cười nói, giống như không để đối phương vào mắt.
Nhưng từ đầu đến cuối, Ma long vẫn mặt không biểu tình, chỉ dời mắt nhìn về phía Dạ Tư Hoàng…
Dạ Tư Hoàng nở nụ cười thị huyết, sợi tóc bạc phất qua gương mặt càng
khiến dung nhan tuyệt mỹ kia thêm quỷ mị, khoảnh khắc đó, mọi người như
nhìn thấy chung quanh thiếu niên có vô số hoa hồng đỏ nở rộ, kinh diễm
như thế.
Nhưng không phải tất cả những người có mặt ở đây đều ngu xuẩn, bọn họ đều nhận thấy được sự nguy hiểm ẩn giấu dưới vẻ đẹp tuyệt
diễm kia…
“Mẫu thân, cảnh tưởng kế tiếp có lẽ hơi máu me, nếu ngươi không muốn nhìn thì có thể nhắm mắt lại.”
Thanh âm thiếu niên tràn ngập dụ hoặc, dù lời nói tàn nhẫn như thế nhưng trong lòng mọi người lại cực kì hưởng thụ…
Mộ Như Nguyệt cười nhạt: “Hoàng Nhi, ta cũng muốn biết, thực lực của ngươi hiện tại đã trưởng thành đến mức nào rồi.”
Thiếu niên này là nhi tử của Mộ Như Nguyệt nàng, cho nên nàng tin tưởng hắn nhất định có thể chiến thắng rồng bay cánh vàng…
“Vậy… mẫu thân phải nhìn thật kỹ đó.”
Thiếu niên quay đầu cười nói với nữ tử đứng phía sau, khác với vẻ nguy hiểm
vừa rồi, dung nhan tuấn mỹ tươi cười khuynh quốc khuynh thành…
Cả ánh mắt cũng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
Giờ đây, hắn rốt cuộc đã lấy lại lực lượng đã từng thuộc về hắn, cũng có năng lực bảo hộ nàng.
Từ nay về sau, kẻ nào dám tổn thương nàng, hắn liền giết kẻ đó, dù thần hay phật cũng sẽ có đến mà không có về!
Dứt lời, Dạ Tư Hoàng quay đầu nhìn rồng bay cánh vàng trên không trung, khóe môi hơi cong lên.
Bỗng nhiên, mặt đất phát ra một tiếng nổ lớn, hắc vụ lan tràn, sau đó chậm rãi hiện ra một thanh đại kiếm…
Thanh kiếm kia to bằng một người trưởng thành, thoạt nhìn nặng ngàn cân,
nhưng càng khiến người ta kinh ngạc là, khi cảm nhận được khí thế đại
kiếm phát ra, trong lòng mọi người tựa như bị một tảng đá đè nặng suýt
nữa không thở nổi…
“Long kiếm trọng sinh, Ma thần trở về!”
Ánh mắt Ma long kích động, thanh âm thậm chí hơi run run.
Nếu không phải chủ nhân bị kẻ địch truy sát thì bọn họ cũng sẽ không ngoài ý muốn tìm được lực lượng kiếp trước của chủ nhân, nhưng Ma long thật sự
không ngờ lực lượng đó lại bị phong ấn ở địa ngục…
Khôi phục thực lực Ma thần khủng bố cỡ nào, chỉ sợ người mấy vạn năm trước mới biết được.
Nghĩ đến đây, Ma long nhìn về phía Mộ Như Nguyệt…
Chỉ có hắn biết, ở đây, người khủng bố nhất không phải chủ nhân, cũng không phải Huyết Nhi tiểu chủ nhân, mà là nàng…
Chẳng qua, chủ nhân vận khí tốt khôi phục lực lượng trước kia, còn nàng… lại đang từ từ trưởng thành.
Một khi nàng hoàn toàn trưởng thành, sợ là một trăm chủ nhân cũng không phải đối thủ của nàng…
“Đây… đây là ma long kiếm!”
Sắc mặt Tôn Diệu hơi đổi, ánh mắt nhìn Dạ Tư Hoàng hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com