Thiếu niên cưỡi trên lưng hắc long, tóc bạc bay trong gió, tầm mắt xuyên qua mây mù nhìn nữ tử phía dưới, đôi mắt đỏ lộ ra vô hạn quyến luyến,
cảm xúc hỗn loạn.
Năm năm, trời biết năm năm nay hắn nhớ nàng cỡ nào.
Trong lòng có vô số lời muốn nói nhưng ra tới miệng lại biến thành một chữ thật nhẹ.
Nhưng trong một chữ kia lại bao hàm tất cả tình cảm của hắn.
“Nương.”
Nương?
Mọi người đều ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu niên trên không trung. Chẳng lẽ thiếu niên này xuất hiện ở đây là vì tìm mẫu thân.
Có điều, ở đây ai có may mắn trở thành mẫu thân của thiếu niên này?
Bọn họ tin rằng, dù là Mộ Như Nguyệt vừa rồi cứu bọn họ cũng không có cái tư cách đó.
Nguyên nhân không những là vì thiếu niên này dung mạo tuấn mỹ mà còn là chủ
nhân của hắc long. Có hắc long cường đại như thế, chứng tỏ hậu thuẫn của thiếu niên này không tầm thường. Chỉ sợ người hoàng tộc mới có thực lực này.
Tựa như không nhìn thấy ánh mắt của những người khác, thiếu niên chậm rãi từ trên không trung hạ xuống.
“Lĩnh chủ, cẩn thận!”
Thấy thiếu niên đi về hướng Mộ Như Nguyệt, trong lòng Lam Tụng căng thẳng hô lên, ánh mắt khẩn trương nhìn đối phương.
Nhưng, thời điểm đi đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, thiếu niên chợt dừng bước,
trong mắt hàm chứa ý cười: “Nương, ta rất nhớ ngươi.”
Cái… cái gì?
Lam Tụng ngây ngẩn, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Hắn không nghe lầm chứ, thiếu niên này thế nhưng gọi lĩnh chủ đại nhân là nương?Làm sao có thể? Lĩnh chủ đại nhân có một nhi tử lớn như vậy?
Ảo giác, đúng rồi, đây nhất định là ảo giác…
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Như Nguyệt đi đến bên cạnh thiếu niên.
“Hoàng Nhi, sao chỉ có một mình ngươi, Huyết Nhi đâu?”
Lam Tụng chớp chớp mắt, lĩnh chủ đại nhân đang gián tiếp thừa nhận lời thiếu niên này nói sao?
“Ta có việc tạm thời rời khỏi Huyết Nhi một thời gian, nhưng nương yên tâm, nàng sẽ không sao đâu.” Dạ Tư Hoàng cười nói, hắn tin tưởng, hiện giờ ở địa ngục không có mấy người có thể tổn thương Huyết Nhi.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Là ngươi?”
Bỗng nhiên, một tiếng gào rít phẫn nộ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Rồng bay cánh vàng vừa liếc mắt liền nhìn thấy hắc long bay lượn trên không
trung, trong mắt bừng lên lửa giận, hận không thể xé xác đối phương
thành từng mảnh nhỏ.
Hắn không bao giờ quên năm đó chính gia hỏa
này hại hắn trọng thương, buộc phải tới nơi này dưỡng thương, hiện tại
kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, nếu vừa rồi hắn đột phá thành công thì
đã sớm nhào lên chặt Ma long thành tám khối.
Đáng tiếc, đáng tiếc…
Nghĩ đến đây, rồng bay cánh vàng càng căm hận Mộ Như Nguyệt, nếu không phải tại nàng, có lẽ hắn đã sớm đột phá…
Ma long gầm lên một tiếng, hung tợn nhìn rồng bay cánh vàng, thanh âm khàn khàn: “Chính là tên hỗn đản ngươi vọng tưởng đả thương mẫu thân của chủ nhân ta?”
“Hừ! Không ngờ xú nữ nhân này lại là người quen của
ngươi, hơn nữa nàng còn phá hỏng chuyện tốt của ta, sớm biết như thế,
ngay từ đầu ta nên giết nàng.”
Hắn thật hối hận lúc đầu không lập tức giết Mộ Như Nguyệt, bằng không, những người kia cũng đã táng thân
dưới tay hắn từ lâu rồi.
Ánh mắt Dạ Tư Hoàng tối sầm, lóe lên tia thị huyết, chỉ có Ma long biết, lúc này chủ nhân thật sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com