Sâu trong rừng trúc, một luồng bạch quanh đột nhiên phóng thẳng lên trời, xua tan mây đen u ám, chấn động lòng người…
Phanh!
Bỗng nhiên, rồng bay cánh vàng đánh trúng bả vai Mai Nhạn, làm hắn bay ngược ra ngoài, phun máu tươi…
“Mai đại nhân!”
Thiên Long cả kinh thất sắc hô lên, đúng lúc này, một tiếng rồng rống chấn
động chân trời vang vọng làm cả khu rừng rung chuyển vài cái.
“Không tốt, rồng bay cánh vàng muốn đột phá!”
Mọi người mặt xám như tro tàn, ánh mắt tràn ngập sợ hãi tuyệt vọng nhìn rồng bay cánh vàng bay lượn trên không trung…
Cự long cánh vàng là dạng tồn tại thế nào?
Một con rồng bay cánh vàng chưa phát huy toàn bộ thực lực cũng đã làm mọi
người sứt đầu mẻ trán rồi, nếu nó đột phá thành công, chỉ sợ mọi người
chỉ có con đường chết…
Trong số những người ở đây, không ai có thể đánh bại cự long cánh vàng.
Cho dù có mười cường giả như Mai Nhạn cũng không phải là đối thủ của nó.
Có thể tưởng tượng được cự long cánh vàng khiến bọn họ chấn động cỡ nào…
Lúc này, dưới vầng sáng vàng, lực lượng của rồng bay cánh vàng nhanh chóng
tăng trưởng, tiếng rồng gầm chấn vang trời đất, toàn bộ ma thú trên núi
đều bất giác hạ thấp đầu, tựa như bày tỏ sự tôn trọng.
“Ha ha ha!”
Rồng bay cánh vàng ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười vang vọng khiến đá núi ầm ầm lăn xuống, gây ra tiếng động giống như cự lôi (bom) nổ
vang…!
“Nhân loại ngu xuẩn, chờ sau khi ta đột phá, đó chính là ngày chết của các ngươi!”
Còn có Ma long…
Cừu hận năm đó, hiện tại cũng là lúc nên thanh toán rồi…
“Xong rồi, lần này xong thật rồi!””Rồng bay cánh vàng chúng ta đã không đánh lại, sau khi nó đột phá, chúng ta chắc chắn phải chết.”
“Mai Nhạn đại nhân, thật sự không có biện pháp gì sao?”
Mọi người hoảng sợ, tuyệt vọng nhìn rồng bay cánh vàng đang điên cuồng,
buồn cười là bọn họ còn phó thác tất cả hi vọng vào một nữ tử trẻ tuổi.
Dù nàng có thực lực cứu Mai đại nhân nhưng không có nghĩa là có thể thoát khỏi nguy cơ lần này…
“Khụ khụ!”
Mai Nhạn nắm chặt trường kiếm trong tay, ho khan vài tiếng, chậm rãi từ
trên mặt đất bò dậy, ngửa đầu nhìn rồng bay cánh vàng sắp biến thành cự
long trên không trung, bất giác lắc lắc đầu…
“Rồng bay cánh vàng đột phá, ta… không ngăn cản được.”
Có thể thay Mộ Như Nguyệt ngăn nó lại một lát đã là cực hạn của hắn, đương nhiên, nếu cánh tay chưa khôi phục, có lẽ ngay cả một khắc hắn cũng
không kiên trì được…
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ phải bỏ mạng tại đây?
Không! Hắn không cam lòng! Bất luận thế nào cũng không thể chết ở chỗ này!
Rống!
Ầm ầm ầm!
Rồng bay cánh vàng rống to một tiếng, kèm theo đó là tiếng sấm sét ầm ầm,
mây đen giăng đầy, lực lượng vô hạn từ phía chân trời truyền đến…
Cường!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều chỉ có một cảm giác này.
Lực lượng của rồng bay cánh vàng ngày càng mạnh, tựa như một bàn tay vô
hình bóp chặt cổ bọn họ, khiến người ta hít thở không thông…
Nhưng mà, thời điểm mọi người đều cho rằng mình chết chắc rồi thì cỗ lực
lượng kia nháy mắt đã tan biến, xung quanh khôi phục bình tĩnh.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây rơi xuống, an tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì…
“Này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta còn sống?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com