Editor: Tường An
Đại lục này trước giờ đều là cường giả vi tôn, ở địa ngục, cái quy tắc này càng thể hiện rõ ràng hơn.
Lúc đầu, Mộ Như Nguyệt chỉ là một lĩnh chủ nho nhỏ, tuổi trẻ mà có thành
tựu như vậy quả thật khiến người ta kinh ngạc, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi…
Thiên tài không có nghĩa là cường giả!
Dù sao, nếu thiên tài gặp chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ ngã xuống, chỉ có cường giả mới có tư cách đứng trên đỉnh cao…
Cho nên lúc đầu Thiên Long mới khinh thường Mộ Như Nguyệt như thế.
Hiện tại đã biết thực lực chân chính của nàng, hắn còn dám có thái độ đó sao?
Hắn đương nhiên không dám!
Một người có thể luyện chế đan dược thượng giai cao cấp, mặc dù có ngoại lực tương trợ cũng đủ khiến hắn tâm phục khẩu phục…
Bản thân hắn cũng không dám chắc sẽ bình yên vô sự khi bị người khác dùng
tinh thần lực công kích trong trạng thái không hề phòng bị…
Nhìn thấy vẻ cung kính không hề che giấu trên mặt Thiên Long đại sư, trong
lòng mọi người đều cảm thấy phức tạp, chẳng ai ngờ được nữ tử mà bọn họ
cho là không xứng để vào mắt lại có năng lực cường đại như vậy…
Ngay cả Thiên Long đại sư mắt cao hơn đầu cũng bị thực lực của nàng thuyết phục.
Bọn họ đều không hề do dự mà tin rằng, sau ngày hôm nay, thanh danh nữ nhân này sẽ truyền khắp địa ngục, mà họn họ đều cảm thấy vinh hạnh vì đã
được nhìn thấy dung nhan của nàng…
Đặc biệt là, còn chứng kiến quá trình nàng luyện chế tái sinh đan…
“Ha ha ha!” Mai Nhạn hồi phục tinh thần, cười ha hả nói: “Đại sư, không biết ngươi cần ta làm gì?”
Nếu lúc đầu Mai Nhạn còn tính toán bức bách Mộ Như Nguyệt gia nhập làm
thuộc hạ của hắn thì hiện tại ngay cả nghĩ hắn cũng không dám.
Vì sao?
Nguyên nhân chính là, nha đầu này còn trẻ mà đã đạt thành tựu như vậy, hậu thuẫn làm sao có thể đơn giản?
Huống chi, trận pháp vừa rồi nàng luyện chế làm hắn bất giác nhớ tới một người…
Có lẽ chỉ có người kia mới có thể bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú như thế.
Mà người kia lại là nhân vật mà toàn bộ địa ngục không ai dám trêu chọc…
Hắn dám cược, dù là sinh vật cường đại như rồng bay cánh vàng, rơi vào tay
người kia cũng sẽ tan thành mây khói chỉ trong nháy mắt.
Nếu nàng thật sự là đệ tử của người đó, mình còn muốn bức bách nàng thì chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn Mai Nhạn, ngữ khí không nóng không lạnh: “Ăn đan dược này vào, sao đó, phối hợp với ta…”
Tuy Mộ Như Nguyệt chưa từng nếm thử sự cường đại của rồng bay cánh vàng
nhưng cũng có hiểu biết một chút, hiện tại còn có thể đối phó, chờ sau
khi nó đột phá, nàng cũng không có bất cứ biện pháp gì…
Nghe vậy, Mai Nhạn khẽ gật đầu, nhìn viên đan dược trên tay Mộ Như Nguyệt.
Giờ khắc này, mọi người đều thu liễm hô hấp, nhìn chằm chằm Mai Nhạn…
Dù sao đi nữa, chưa có ai từng chứng kiến công hiệu của tái sinh đan, cũng không biết nó có thật sự thần kỳ như lời đồn hay không…
Trước
ánh mắt khẩn trương của mọi người, Mai Nhạn chậm rãi vươn tay nhận lấy
đan dược, tia nắng mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống làm viên đan
dược như phủ một tầng sáng nhạt.
Lúc này, ánh mắt Mai Nhạn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng không ai biết trong lòng hắn kích động cỡ nào…
Vì trong số những người ở đây, thực lực của Mai Nhạn là mạnh nhất, cho nên khác với mọi người, thời điểm hắn cầm lấy viên đan dược liền cảm nhận
được sinh cơ ẩn chứa trong nó.
Hắn có dự cảm, chỉ cần dùng viên đan dược này, cánh tay của mình sẽ hoàn toàn khôi phục lại như lúc đầu…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com