Editor: Tường An
“Lĩnh chủ đại nhân, ngươi muốn làm gì? Mấy cục đá này có ích lợi gì?”
Mộ Như Nguyệt không lên tiếng, chăm chú nhìn mấy cục đá trên mặt đất…
Mai Nhạn nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, bất giác khẽ cau mày, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc.
“Trận pháp? Đặc biệt là, tư thế và kiểu cách nàng bày trận đều quá giống
người kia, nhưng hẳn là không thể nào, ta cũng không nghe nói người kia
có thu đồ đệ a…”
Tựa như muốn khẳng định ý nghĩ trong đầu, Mai
Nhạn hung hăng lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không hề
rời khỏi Mộ Như Nguyệt…
“Xong.”
Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ tay, đứng dậy, trên mặt chứa ý cười nhàn nhạt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nàng rốt cuộc đang làm cái gì, đúng lúc này, cảnh tượng khiến người ta cả đời khó quên đã xảy ra…
Bọn họ đang chuẩn bị ứng phó với đàn rồng bay hai cánh thì những con rồng bay trên đỉnh đầu họ bỗng nhiên rơi xuống…
Đúng vậy, chính là rơi xuống!
Hơn nữa, cũng không có bất kì dấu hiệu gì…
Lam Tụng cả kinh muốn rớt tròng mắt, không thể tin nổi cảnh tượng trước mặt…
“Lĩnh chủ đại nhân, ngươi… ngươi rốt cuộc đã làm gì? Vì sao chúng nó lại…”
“Cũng không có gì, ta chỉ thiết kế một trận pháp trọng lực mà thôi, trong
trận pháp này, không có người hay thứ gì có thể bay được!”
Trận pháp trọng lực?
Trong lòng Mai Nhạn chấn động, nếu hắn nhớ không lầm thì người kia cũng biết
trận pháp trọng lực, nha đầu này rốt cuộc có quan hệ gì với vị đại nhân
kia?Lúc này, trong lòng hắn rất phức tạp, nhưng tình huống hiện tại làm hắn
không kịp dò hỏi, vội vàng giơ vũ khí lên, nói: “Tất cả mọi người nghe
lệnh, tru sát toàn bộ rồng bay hai cánh!”
Mọi người đồng loạt vung vũ khí, vọt về phía đám rồng bay hai cánh…
Thế mạnh rồng bay hai cánh là am hiểu tác chiến trên không, nhưng sau khi
rơi xuống đất, thực lực rõ ràng đã giảm sút không chỉ một bậc. Chẳng
qua, rồng là sinh vật sở hữu lực lượng cường đại, mặc dù thực lực đã
giảm sút, bọn họ cũng không có khả năng đối kháng…
“Tiểu Bạch, Viêm Tẫn, Mặc Khê, Bạch Trạch, Khiếu Nguyệt, Hỏa phượng, các ngươi cũng xuất hiện đi.”
Vừa dứt lời, mấy luồng sáng từ thân thể Mộ Như Nguyệt bắn ra, biến thành một đám tuấn nam mỹ nữ đứng trước mặt nàng.
Nhìn thấy mấy người bọn họ xuất hiện, mọi người suýt nữa kinh ngạc rớt cằm.
Những người này thế nhưng là… ma thú?
Nha đầu này lại có được nhiều ma thú cường đại như vậy…
Đúng là làm người khác tức chết mà!
Lam Tụng hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ, đến bây giờ hắn mới biết
lĩnh chủ đại nhân đúng là thâm tàng bất lộ, không biết trong tay nàng
còn bao nhiêu con át chủ bài…
Mộ Như Nguyệt vỗ nhẹ chiếc vòng màu vàng trên cánh tay, ánh mắt nhàn nhạt nhìn đàn rồng bay, sau đó chậm rãi nâng tay lên…
Một đan đỉnh đỏ tươi chợt hiện ra trước mặt nàng…
Chung quanh đan đỉnh bao bọc ngọn lửa mãnh liệt phản chiếu dung nhan nữ tử
càng thêm xinh đẹp, tóc đen bay múa trong cuồng phong…
Từ đầu đến cuối, thần sắc nàng đều cực kỳ bình tĩnh lạnh nhạt, thân ảnh kiên định đứng dưới cuồng phong…
“Thần khí?”
Ánh mắt Thiên Long chợt lóe, nếu hắn không nhìn lầm, trong tay nha đầu này quả thật là thần khí…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com