Đại sảnh Mộ gia, sắc mặt Mộ Tình khó coi ngồi ở ghế chủ tọa, bên cạnh hắn là Mộ Đình Nhi và Mộ Y Tuyết.
Thấy Mộ Như Nguyệt khoan thai tới chậm, Mộ Y Tuyết nở nụ cười đắc ý, vui
sướng khi người gặp họa nhìn nàng. Trái lại, Mộ Đình Nhi mặc một bộ váy
màu vàng quýt lại khuyên giải Mộ Tình không nên trách tội Mộ Như Nguyệt.
“Đình Nhi tỷ tỷ, ngươi quá thiện lương rồi.” thấy Mộ Đình Nhi vẫn luôn nói
tốt cho Mộ Như Nguyệt, Mộ Y Tuyết hừ lạnh, “Chính vì ngươi quá thiện
lương cho nên mới bị người ta khi dễ, ngươi quên hôm trước nàng đối đãi
với ngươi thế nào sao? Chỉ vào mũi mắng ngươi là dưỡng nữ, tuy Đình Nhi
tỷ tỷ là dưỡng nữ nhưng lại mang lại nhiều vinh quang cho Mộ gia. Công
tử trong Phượng thành này ai mà không khen ngợi Đình Nhi tỷ tỷ? Không
giống người nào đó, ăn ở đều của Mộ gia mà không được tích sự gì, đã vậy loại người này còn là tiểu thư chân chính của Mộ gia, nếu Đình Nhi tỷ
tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, cả đời ta đã thỏa mãn.”
“Tuyết Nhi!” Mộ
Đình Nhi bày ra vẻ mặt trách cứ nhưng cũng không che được đắc ý trong
mắt, “Tốt xấu gì nàng cũng là tỷ muội ruột của ngươi cùng một mẹ đẻ ra,
ngươi đừng quá phận.”
“Nhưng ta thà rằng người mẫu thân sinh ra
là Đình Nhi tỷ tỷ!” Mộ Y Tuyết ủy khuất bỉu môi, Đình Nhi tỷ tỷ lại vì
cái phế vật kia mà giáo huấn nàng, điều này càng khiến nàng càng hận Mộ
Như Nguyệt hơn.
Nhưng mà phế vật này không hề có lương tâm, Đình
Nhi tỷ tỷ đối với nàng tốt như vậy, nàng còn bám lấy Cảnh Vương thế tử
không bỏ, cũng không nhìn lại mình xem có chỗ nào xứng với người ta.
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt chỉ khoanh tay ôm ngực nhìn diễn kịch, bên môi treo nụ cười lạnh băng, không nóng không vội.
Nhìn Mộ Như Nguyệt như thế, Mộ Đình Nhi có phần đoán không ra, nếu dựa theo tính tình nàng thì phải náo loạn ầm ĩ rồi mới đúng.
“Có chuyện gì sao?” Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhướng mày, thanh âm có chút
lười biếng chưa tỉnh ngủ, “Nếu không có chuyện gì thì ta về phòng đây.”
Sắc mặt Mộ Tình âm trầm thêm vài phần: “Đây là thái độ ngươi nói chuyện với phụ thân mình sao?”
“Nga? Vậy ngươi nói ta nên dùng thái độ gì nói chuyện với ngươi?”
“Ngươi…” Mộ Tình giận xanh mặt, nha đầu này quả thật vô pháp vô thiên!
“Cha, xin ngài bớt giận.” Mộ Đình Nhi vội vàng vuốt ngực Mộ Tình, nàng ngẩng
đầu nhìn về phía thiếu nữ có vẻ mặt không kiên nhẫn kia, trách cứ: “Tỷ
tỷ, cha cũng là quan tâm ngươi, hắn nghe nói hôm qua ngươi đi tham gia
khảo nghiệm thiên phú, cho nên…”
“Đình Nhi” Mộ Tình đẩy tay Mộ
Đình Nhi xuống, sắc mặt âm trầm, “Ngươi không cần nói giúp cho nghịch nữ này! Mộ Như Nguyệt, ngươi biết tối qua lúc ta đi ăn cơm với đồng liêu,
bọn họ nói thế nào không? Bọn họ nói ngươi không biết liêm sỉ, đã hơn 10 tuổi rồi còn cùng một đám nhóc bốn năm tuổi làm khảo nghiệm thiên phú,
rõ ràng là một phế vật lại còn mơ tưởng, dù khảo nghiệm 100 lần ngươi
vẫn là một phế vật! Vì sao ngươi không suy nghĩ cho cha ngươi một chút?
Ngươi làm như vậy khác nào tát vào mặt ta? Ta nuôi ngươi nhiều năm như
vậy, ngươi đã không biết hồi báo thì thôi, còn nghĩ mọi cách khiến những người đó nhục nhã cha ngươi!”Một hơi nói xong, Mô Tình hung hăng thở
hổn hển.
Cho đến lúc này, hắn còn cảm thấy mất mặt, có một nữ nhi chẳng những là phế vật lại còn không an phận như thế là sỉ nhục lớn
nhất đời hắn.
“Ngươi nói xong rồi sao? Nếu xong rồi, ta trở về
phòng.” Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, so với ở đây nghe Mộ Tình nói
chuyện, không bằng trở về tu luyện.
“Đứng lại!” Thấy thiếu nữ
xoay người rời đi, sắc mặt Mộ Tình càng thêm khó coi, tuy trước kia Mộ
Như Nguyệt là một phế vật nhưng vẫn tương đối nghe lời hắn, hiện giờ làm sao vậy?
Phế vật cũng biết phản kháng?
“Cha, vẫn là để ta nói đi.” Mộ Đình Nhi nhăn mày, dù nàng rất muốn nhìn Mộ Như Nguyệt bị
giáo huấn nhưng có chuyện này quan trọng hơn.
“Tỷ tỷ, lần này cha gọi ngươi qua đây cũng không phải vì chuyện đó, vừa rồi trong cung đưa
thánh chỉ tới bảo ngươi cùng cha lập tức tiến cung diện thánh.”
Bước chân Mộ Như Nguyệt đột nhiên dừng lại, khẽ nhăn mày…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com