Editor: Tường An
Núi Thiên La, cường giả hội tụ.
Lúc này, tất cả mọi người đều hướng lên núi Thiên La, núi rừng vốn yên tĩnh lại truyền ra tiếng bước chân đông đúc…
Mộ Như Nguyệt trước sau không có biểu tình gì, dung nhan tuyệt sắc dưới ánh mặt trời bao phủ một tầng sáng nhạt.
Lam Tụng nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt có chút khó hiểu, đến giờ hắn vẫn không rõ rốt cuộc vì sao lĩnh chủ làm như vậy…
“Cẩn thận!”
Bỗng nhiên, phía trước truyền đến tiếng động xôn xao, Lam Tụng biến sắc, vội vàng quát lớn.
Mọi người bất giác dừng chân, ngẩng đầu nhìn bóng đen khổng lồ trên trời…
“Đó là…”
Lam Tụng ngẩn ra, vừa nhìn thấy vô số rồng hai cánh bay đến liền cả kinh.
“Là rồng bay hai cánh trên núi Thiên La, hơn nữa còn là một đàn rồng bay…”
Rồng bay hai cánh bình thường đều xuất hiện đơn độc, mà hiện giờ lại là một đàn, này… tình huống này rốt cuộc là thế nào?
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nói: “Là rồng phi cánh vàng!”
“Rồng bay cánh vàng?”
Lam Tụng kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt cực kỳ khiếp sợ.
Nhưng sợ hãi chiếm phần nhiều…
“Lĩnh chủ, ngươi vừa nói cái gì? Rồng bay cánh vàng?”
Đó là… rồng bay cánh vàng trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, Lam Tụng hít một ngụm lãnh khí.
Rồng bay cánh vàng là vương của loài rồng bay trong truyền thuyết, rồng bay
hai cánh bình thường thực lực đã là tôn thượng sơ cấp, vậy rồng bay cánh vàng sẽ cường đại đến mức nào?
Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc Lam
Tụng một cái, nói: “Nếu rồng bay cánh vàng muốn tấn chức thành cự long
cánh vàng thì cần phải có hoa thiên la, hiện tại bọn chúng là rồng bay
cánh vàng, chúng ta còn có cơ hội chiến thắng, một khi để chúng biến
thành cự long thì không còn hi vọng gì nữa.”
“Hừ!”
Tựa như khinh thường lời Mộ Như Nguyệt nói, Thiên Long hừ lạnh: “Rồng bay cánh
vàng là sinh vật trong truyền thuyết, còn cự long cánh vàng gì đó chúng
ta chưa từng nghe nói tới, đàn rồng bay hai cánh này chẳng qua là tụ tập ra ngoài tìm kiếm thức ăn thôi, ngươi đừng ở đây nói chuyện giật gân,
chẳng lẽ muốn dọa chúng ta sợ hãi rút lui rồi một mình ngươi độc chiếm
hoa thiên la?”
Thần sắc Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt, từ đâu tới cuối cũng không thèm nhìn Thiên Long lần nào, giống như hắn không tồn tại.
Thái độ cao ngạo hoàn toàn chọc giận Thiên Long, ánh mắt hắn sắc như dao bắn về phía Mộ Như Nguyệt…
Ngược lại, Mai Nhạn không nói lời nào, trầm mặc suy tư nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Lĩnh chủ đại nhân, số lượng rồng bay hai cánh quá nhiều, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lam Tụng lau mồ hôi lạnh trên trán, lo lắng hỏi Mộ Như Nguyệt.
Rồng bay hai cánh tôn thượng sơ cấp, bọn họ căn bản không phải là đối thủ…
“Hơn nữa, rồng bay hai cánh am hiểu tác chiến trên không, chúng ta không có khả năng đánh lại bọn chúng.”
Mộ Như Nguyệt nhẹ gật đầu, cười cười nói: “Am hiểu tác chiến trên không
trung sao? Vậy… ta sẽ khiến bọn chúng không bay được nữa…”
Không bay được?
Lam Tụng ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt.
Lĩnh chủ nói vậy là có ý gì?
Lam Tụng đang mờ mịt khó hiểu thì nhìn thấy Mộ Như Nguyệt lấy một đống đá
từ trong nhẫn không gian ra, bày biện gì đó trên mặt đất…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com