Editor: Tường An
Ma long phun lưỡi, liếm liếm khuôn mặt
phấn nộn của Huyết Nhi, nó vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm nhận
được điều gì, đôi mắt hung ác khẽ nheo lại.
Huyết Nhi hơi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi Ma long: “Làm sao vậy?”
“Hình như chủ nhân đã gặp phải chuyện gì đó, Huyết Nhi tiểu thư, bây giờ ta
phải đi tìm chủ nhân, nhưng mang theo ngươi thì không tiện lắm, cho
nên…”
Huyết Nhi chớp chớp mắt, thanh âm non nớt đáng yêu: “Vậy ngươi đi trước đi, huống chi, còn có tiểu huyết huyết bảo hộ ta.”
Vừa nói, Huyết Nhi vừa nâng chiếc vòng ngọc màu đỏ tươi trên cánh tay, tươi cười sáng lạn.
Ma long liếc nhìn vòng tay đỏ như máu trên tay nàng, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.
Đúng vậy, có gia hỏa kia ở đây, phỏng chừng toàn bộ địa ngục này có rất ít
người có thể xúc phạm Huyết Nhi tiểu thư, mà hiện tại chủ nhân dường như gặp phải nguy hiểm, hắn cần phải đến đó một chuyến, nếu mang theo Huyết Nhi tiểu thư, hiển nhiên tốc độ của hắn sẽ chậm lại…
Kỳ thực, mỗi lần Huyết Nhi ngồi lên lưng hắn, hắn đều nhịn không được mà rùng mình, cho nên thực lực cũng giảm xuống…
“Huyết Nhi tiểu thư, ta sẽ mau chóng trở về, trong lúc ta không có ở đây, ngươi phải chú ý an toàn.”
Dứt lời, hắn nhìn Huyết Nhi lần cuối, sau đó hóa thành một đạo hắc quang vọt về phía xa, biến mất khỏi tầm mắt mọi người…
Nhìn theo hướng Ma long rời đi, Huyết Nhi thở phào một hơi.
“Cuối cùng gia hỏa này cũng đi rồi, ta rốt cuộc được tự do! Ca ca đi thì đi,
còn nhất định phái Ma long bảo hộ ta, hại ta không thể tự do chơi đùa!”Huyết Nhi ủy khuất bĩu môi, đôi mắt to tròn xoay chuyển, mỉm cười nói: “Tiểu
huyết huyết, chúng ta đi tìm mẫu thân thôi, nhất định phải tìm được nàng trước ca ca…”
—————
Mặt trời vừa xuống núi, không trung giống như hạ xuống một bức màn, che đi bầu trời trong xanh ban ngày…
Huyết Nhi vừa đi được vài bước thì nghe thấy một thanh âm xa lạ từ phía sau truyền đến.
“Vị tiểu cô nương này, ngươi đi một mình sao? Cha mẹ ngươi đâu? Không đi cùng ngươi sao?”
Huyết Nhi quay đầu, tò mò nhìn một đám nam nữ mặc cẩm y hoa phục phía sau.
Dẫn đầu đám người là một thanh niên phong độ nhẹ nhàng.
Người thanh niên kia nở nụ cười tự cho là thân thiện, tầm mắt nhìn chằm chằm
vào Huyết Nhi không rời, sau đó dừng lại trên chiếc vòng ngọc đỏ như máu ở cánh tay nàng…
Hiển nhiên, hắn nhận ra chiếc vòng này có lực lượng rất cường đại, nếu như có thể đoạt được nó, phỏng chừng thực lực
của hắn sẽ tiến bộ vượt bậc.
“Ngươi là ai?” Huyết Nhi chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.
“Ha ha”, thanh niên cười khẽ, thanh âm ôn nhuận, “Vị tiểu cô nương này, ta
là người thích giúp đỡ người khác, nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi
bị lạc mất cha mẹ đúng không? Ta không những có thể giúp ngươi tìm cha
mẹ mà còn có thể cho ngươi một ít linh thạch sơ cấp, nhìn ngươi có vẻ
đến nay còn chưa bắt đầu tu luyện, số linh thạch đó có thể giúp ngươi
trực tiếp đột phá đến thần giai, đối với rất nhiều người, đây là chuyện
tốt chỉ có thể gặp mà không thể cầu, mà ta, chỉ cần ngươi trả thù lao là chiếc vòng ngọc trên tay ngươi là đủ rồi.”
Trên người tiểu nha
đầu này không có bất kì dao động nguyên khí nào, hơn nữa nhìn bộ dáng
chỉ mới năm sáu tuổi, hẳn là chưa bắt đầu tu luyện, đối với loại người
này, đột phá thân giai chắc chắn là dụ hoặc tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com