Editor: Tường An
“Cẩn thận!”
Tim Phượng Kinh Thiên
như muốn ngừng đập, nhưng rõ ràng đã không còn kịp nữa, lĩnh chủ xuất
hiện phía sau Mộ Như Nguyệt, trường kiếm mang theo khí thế sắc bén hung
hăng chém xuống…
Oanh!
Ngay khi mọi người đều cho rằng
Mộ Như Nguyệt chắc chắn phải chết thì có ánh lửa từ trên người nàng vọt
ra, mang theo nhiệt độ nóng cháy phóng về phía lĩnh chủ…
Lĩnh chủ ngây ra một lúc, liền bị cỗ lực lượng cường hãn kia bức lui lại vài bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc…
“Cửu trọng hỏa!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt hít một ngụm lãnh khí.
Cửu trọng hỏa là gì? Là ngọn lửa có thể thiêu đốt thân thể, giam cầm linh hồn, vậy mà nó lại nằm trong tay nàng?
Sắc mặt lĩnh chủ thay đổi mấy lần, nhanh chóng lui về phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Tại sao ngươi lại có cửu trọng hỏa?”
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ cười nhạt, nụ cười lóa mắt, sắc bén như thanh kiếm giết người trong vô hình…
“Vì sao ta có cửu trọng hỏa hình như không liên quan tới ngươi.”
Nàng chậm rãi bước về phía lĩnh chủ.
Theo từng bước chân, cỗ khí nóng bức từ trên người nàng lan rộng ra, suýt nữa làm người ta không thể hô hấp…
“Cửu trọng hỏa… nàng thế nhưng nắm giữ cửu trọng hỏa.”
Bước chân Lam Nguyệt lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, trong tay Mộ Như Nguyệt lại có vật này…
Một vật nguy hiểm như cửu trọng hỏa, Mộ Như Nguyệt làm sao có thể thu phục?
Mộ Như Nguyệt chậm rãi nâng tay lên, nhiệt độ xung quanh tăng vọt, dù là
cường giả cường đại như lĩnh chủ cảm nhận được độ nóng của cửu trọng hỏa cũng bất giác chấn động…
Lam Y hoàn toàn bị dọa choáng váng, mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, thân thể run lẩy bẩy.
Cũng đúng lúc này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt nhìn về phía hắn…
Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt không chút độ ấm của đối phương, Lam Y nhịn không được phát rét.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lam Y cắn chặt môi, hoảng sợ nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Ta nói rồi, ngươi đã mất đi năng lực sinh dục.”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, đáy mắt là một mảnh lạnh băng…
“Ngươi nói bậy!” Lam Y kinh hoảng hô lên.
Hắn làm sao có thể không biết mất đi năng lực sinh dục đại biểu cho điều gì?
Bất luận thế nào hắn đều không thể để chuyện này xảy ra…
Mộ Như Nguyệt cười nói: “Ngươi cho rằng ta cần thiết phải gạt ngươi sao?
Phụ thân ngươi quả thật rất mạnh, nhưng, hắn cũng không làm gì được
ta…”
Lúc nói chuyện, tầm mắt Mộ Như Nguyệt quét về phía lĩnh chủ, cười khẽ.
Lĩnh chủ không nói được lời nào, hắn biết, lời nàng nói là sự thật.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được lực lượng trên người nha đầu này.
Mặc dù chỉ mới bước vào cảnh giới tôn thượng, nhưng nàng hoàn toàn có đủ khả năng đối kháng với hắn…
Cho nên, nàng căn bản không cần nói dối…
Nhất thời, ánh mắt mọi người tập trung về phía Lam Nguyệt, tựa như đang chờ nàng đưa ra lời giải thích hợp lý…
Sắc mặt Lam Nguyệt từ xanh thành trắng, lại từ trắng chuyển thành xanh, thay đổi liên tục.
Đột nhiên, nàng cười phá lên, tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp không trung…
“Mộ Như Nguyệt, lần này ta lại bại dưới tay ngươi!”
Nhưng mà, nàng không cam lòng!
Không cam lòng lần nào cũng thua trên tay nữ nhân này…
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com