Ngày hôm sau, lúc ta rời giường rửa mặt thì ngoài ý muốn nhìn thấy Triệu Khả đã ở bên ngoài chờ hầu hạ. Ta hỏi rõ nguyên do, mới biết được Triệu Thanh Y bị Trần lão quân sư bắt đi chép sách, bên cạnh ta không có ai theo, nên lão quản gia đã trực tiếp hủy thời gian nghỉ trăng mật của Triệu Khả, ném tới bên cạnh ta.
Triệu Khả là do Trần lão quân sư nhặt được ở chiến trường vào năm trước, sau đó bởi vì tính cách cũng khá lại được cha ta yêu thích, nên đưa đến bên cạnh ta làm một đại nha hoàn.
Cha ta luôn nuôi dạy ta như một đứa con trai, nhưng cũng không quên ta dù sao vẫn là con gái, nên đưa một nha hoàn đến cho ta.
Triệu Khả thấy ta đã dậy, lập tức bưng nước ấm vào cửa hầu hạ ta rửa mặt.
Ta thuận miệng hỏi cô nàng hai câu: “Tân hôn thế nào, chồng em đối với em tốt không?”
Thế quái nào mà cô nàng đột nhiên phồng hai má, giậm chân nói: “Tiểu thư, sao lại hỏi mấy vấn đề này, Khả nhi, Khả nhi rất xấu hổ…”
Ta bị động tác xấu hổ của cô nàng làm cả kinh, thiếu chút nữa làm đổ chậu rửa mặt, vội nói: “Không hỏi không hỏi, ta không hỏi nữa, em đừng làm ta sợ.”
Năm đó Triệu Khả theo ta đi dạo Dân An phường, bỗng gặp một thư sinh say rượu mở miệng trêu ghẹo cô nàng. Ta chèn tay áo đang muốn đánh hắn, thì bị Triệu Khả ngăn lại nói quân tử động khẩu không động thủ, đánh bại hắn ta không có tính khiêu chiến. Sau đó mở miệng ân cần thăm hỏi tên thư sinh khoảng chừng mười tám kia, chung quanh rào rào tiếng ủng hộ vỗ tay tán thưởng. Qua ngày thứ hai, tên thư sinh nát rượu kia liền chuyển khỏi thành Trường An.
Người đàn bà đanh đá như thế, nay đang ôm trong mình mùa xuân, dự là ta có cố gắng chống đỡ bao nhiêu, thì tâm can cũng phải hơi run rẩy vài cái.
Ta vừa rửa mặt xong thì lão quản gia đến phòng tìm ta, nói là hoàng đế truyền ta lập tức tiến cung. Ta nghe vậy liền nhanh chóng thay quần áo theo sau công công vào trong cung. Lúc ra trước phủ ta có dặn quản gia nhất định phải nói với cha ta một tiếng.
Lúc đến chính điện, công công ở cửa đại điện cản ta lại, rồi vào cửa bẩm báo với hoàng đế.
Thời điểm cửa chính mở ra, ta loáng thoáng nghe hoàng đế lớn tiếng trách móc ai đó bên trong.
“Trẫm biết ngươi muốn cái gì, cổ này không có thuốc giải. Đừng bức trẫm động thủ giết nàng.”
Ta nghe vậy tâm can liền run lên, tuy rằng cha ta từng nói riêng cho ta biết đương kim Thánh thượng thật ra chính là một con chồn đuôi to. Nhưng khi đối mặt với những việc làm tuyệt vời của bệ hạ, dân gian bất kể là ai cũng đều ca ngợi về sự nhân từ này, không muốn nhìn thấy thiên tai, giẫm chết con kiến cũng rơi nước mắt.
Ta theo sau mông cha ta bốn năm, đây là lần đầu tiên nghe bệ hạ dùng giọng hung hãn, thâm độc như vậy để nói chuyện.
“Nhi thần biết sai.”
Ta nghe vậy ngồi xuống, nhận lấy chén rượu hắn truyền đến, hỏi: “Điện hạ mời ta tới đây, không biết có chuyện gì?”
“Tướng quân biết rõ còn cố hỏi.” Hắn tự châm tự uống một ly, nói, “Kính tướng quân thuận buồm xuôi gió.”
Ta uống hết chén rượu, lắc đầu nói, “Nếu như thực sự tiễn ta tại sao chỉ có một mình điện hạ, điện hạ đừng nói đùa.”
Hắn mím môi cười khẽ, không hề mở miệng.
Xung quanh im lặng như tảng băng đâm một phát sẽ vỡ. Ta rất không được tự nhiên, ngồi một lúc, tính đứng dậy cáo từ. Làm sao ta dự đoán được vừa đứng lên chân liền mềm nhũn, thân thể vô cùng mệt mỏi, ta chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống. Ta dùng một bàn tay giữ đầu nằm ở trên bàn.
Hắn thấy vậy nhưng không hề kinh ngạc, chỉ từ ghế đứng lên. Tuy rằng Hoa Nam Bình có ngũ quan kinh diễm là một mỹ nhân, nhưng vóc dáng hắn cũng rất cao. Khi hắn đứng trước mặt ta như thế không ngờ lại cho ta một loại cảm giác áp bách.
Ta khó khăn ngẩng đầu hỏi hắn: “Sao lại thế này?”
Hắn để ở lỗ tai ta, hô hấp mềm mại phả lên vành tai, chân ta càng nhũn. Hắn nói: “Như Ngọc đừng sợ, ta sẽ không tổn thương nàng.”
“Điện hạ.” Ta nghiêng mặt đi, còn thật sự nhìn vào mắt hắn, “Điện hạ xin tự trọng.”
Hắn nghe vậy cười vui vẻ, “Lúc trước khi nàng sống chết bám lấy ta, lời này, ta cũng đã nói với nàng không ít lần, nhưng nàng không phải nên làm cái gì vẫn tiếp tục làm hay sao?”
Ta mơ màng lắc đầu: “Như Ngọc không nhớ là đã từng bám theo điện hạ.”
Hoa Nam Bình nghe vậy rũ mắt xuống, “Đúng, nàng đều đã quên rồi.”Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn mơn trớn hai má ta, ta muốn tránh lại không có sức. Hắn nhắm ghiền mắt lại, ôm lấy thân thể ta, cánh tay hắn quấn chặt, thiếu chút nữa khiến ta nghẹt thở.
Ta giãy giụa hai lần, như trâu đất xuống biển.
Hắn khẽ vuốt phía sau lưng ta: “Để ta ôm nàng một cái, chẳng lẽ ngay cả ôm cũng không cho ôm.”
Giọng của hắn vẫn trầm thấp tao nhã, tư thái cao quý cao cao tại thượng. Cũng không biết thế nào, ta lại nghe ra một tia lạnh lẽo.