Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 65 Gục – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 65 Gục

Editor: V-Emy

Hoa Nam Bình ôm đôi chân mềm nhũng của ta, thở phào nhẹ nhõm.

“A Ngọc, đừng nghĩ ra chủ ý quái quỷ gì nữa.” khẩu khí hắn bình thản, cước bộ vững vàng đi đến phòng ta, Triệu Khả đang chần chừ đứng ở cửa, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của ta thì do dự một phen, sau đó liền ưỡn ngực lộ ra tư thái trung phó, đáng tiếc thần sắc đại nghĩa lăng nhiên của nàng vừa bày ra đã bị ánh mắt Hoa Nam Bình đảo qua một cái, lập tức như quả cà gặp sương ỉu xìu.

Hắn vào phòng đặt ta lên giường, ta vô lực uy hiếp, “Hoa Bình, nếu ngươi cứ cứng rắn như thế, chờ ta khôi phục nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt cho xem!” Nhưng dưới tác dụng quỷ dị của dược hiệu, âm cuối nhẹ nhàng vòng vo, nghe qua lại giống như đang làm nũng.

Ta nghe giọng nói của bản thân liền tự giác buồn nôn mấy phần, nghiêng mặt đi không nói.

Hoa Nam Bình phất tay áo tắt hết đèn đuốc trong phòng, nghe được lời ta nói liền ngừng cước bộ, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Muốn ta đẹp mặt thì ta sẽ đẹp mặt.”

Ta rầu rĩ không hé răng.

Trong bóng tối hắn sờ soạng bắt đầu cởi ngoại bào dây lưng của ta, cách lớp y phục ta có thể cảm giác được động tác nhẹ nhàng từ đầu ngón tay hắn, nhưng ngay cả khí lực phản kháng ta cũng không có, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt từ cổ họng.

Hoa Nam Bình dừng động tác lại, hắn tìm được tay của ta, mười ngón giao nhau, nhẹ giọng nói, “A Ngọc, đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không lỗ mãng giống như trước.”

Hắn nghiêng người đè xuống, hơi thở phả vào mặt ta, hắn ướt át hôn xuống, nóng bỏng như một chuỗi những ngọn lửa, ta khẽ run lên, nhắm hai mắt lại.

Y phục trên người trong chớp mắt bị cởi không còn một mảnh, hắn nằm ở bên tai ta dùng thanh âm □ khàn khàn nói, “A Ngọc, tin tưởng ta.” Dứt lời, nụ hôn của hắn lại in vào vành tai ta, hơi thở ấm áp khuếch vào lỗ tai, trong lòng ngứa ngáy.

Kiếm trong tay ta run lên, ta phất tay áo nói, “Cha đi trước đi, đợi con lát nữa.”

Cha ta ôm Yên Nhạc lầm bầm lầu bầu chuẩn bị đi, Triệu Khả lại ở một bên nói với ta, “Tiểu thư, bình thường không phải chỉ luyện một canh giờ thôi sao? Hôm nay tiểu thư làm sao vậy?”

Ta qua quýt giải thích, “Không có gì, chỉ là đột nhiên ý thức được cường thân kiện thể là quan trọng thôi.”

Triệu Khả nhìn ta một cách kỳ quái nhưng không hỏi kĩ mà lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho ta.

Song kế hoạch của ta đúng là vẫn còn vì di chứng đêm qua, chân chua sót chân mềm nhũng mà không tiến hành nổi nữa, ta làm bộ như không có việc gì, lúc ăn cơm, cha ta giương mắt liếc nhìn cổ ta, đột nhiên mở miệng hỏi, “Con vậy mà lại không áp chế được tên tiểu tử nho nhã yếu ớt kia sao?”

Ta đương nhiên biết cha nói tên tiểu tử nho nhã yếu ớt kia là ai, tay cầm chiếc đũa khựng lại một chút, làm bộ như không có việc gì hồi đáp, “Lão ngài nói đùa rồi.”

Cha ta ha ha cười quỷ dị một cái, đột nhiên ra tay dùng sức đập một phát lên cái đùi vốn đang đau xót của ta, ta biến sắc thiếu chút nữa “ui ui” kêu ra tiếng.

Lão gia tử chậc chậc hai tiếng, biểu tình trên mặt rất phức tạp. Tựa như nhìn thấy nhi tử của mình đang đi trên đường bị nữ nhân khác cường bạo, vừa đau lòng lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ta khóc không ra nước mắt.

Từ buổi sáng hôm nay, ta càng kiên định mục tiêu về sau của ta, cường thân kiện thể, lần sau nhất định phải làm chủ toàn bộ quá trình, áp đảo cái tên cầm thú Hoa Bình kia!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.