Editor: V-Emy
Ta biết tính tình của hắn nên chỉ câm miệng không nói, tiểu nhị tử nhỏ giọng lập đi lập lại mấy tiếng, thanh âm thanh thúy đáng yêu cào cào vào lòng khiến ta ngứa ngáy, ta liền nghiêng người qua nựng nó, “Tiểu nhị tử, kêu nương đi—— “
Sắc mặt Hoa Nam Bình hòa hoãn đôi chút, mặc cho ta đùa bỡn khuôn mặt tiểu nhị tử trong lòng hắn, tiểu nhị tử mút mút tay của ta hai ba cái, sau đó cong khóe miệng cười ngây ngô, i a i a hai tiếng, chu đôi môi phấn nộn lên đóng rồi lại mở, cặp mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ di truyền từ phụ thân. Lòng ta lập tức mềm nhũng, chân như đang bước trên mây.
“Đứa nhỏ mới bây lớn làm sao có thể nói được, nàng làm nương không xứng chức chút nào.” Hoa Nam Bình ôm nó đưa qua Phúc công công, Phúc công công cẩn thận rời khỏi Tuyên Chính điện.
Ta nhìn tiểu nhị tử càng lúc càng xa, lúc này mới quẫn bách nói với Hoa Nam Bình, “Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần sau sẽ cố gắng thêm.”
Ánh mắt Hoa Nam Bình toé ra chút cảm xúc dịu dàng, hắn xoay người nhẹ nhàng hôn xuống môi ta, nói, “Nàng nói đúng, lần sau sẽ có kinh nghiệm.”
Lúc này ta mới phản ứng lại điều vừa mới nói, liền bắt đầu ấp úng.
Hoa Nam Bình nở nụ cười, “A Ngọc, nàng trở về đi, lát nữa ta ta tới phủ nàng thăm Yên Nhạc.”
Lúc này Phúc công công đi đến, “Bệ hạ, đại công tử Lễ bộ Tần thượng thư Tần Minh cầu kiến.”
Ta kinh ngạc, hắn tới làm cái gì?
Hoa Nam Bình phất tay áo đuổi ta đi, sau đó nói Phúc công công, “Tuyên hắn vào.”
Ta đi đến cửa lớn Tuyên Chính điện, vừa vặn gặp thoáng qua Tần Minh, thánh tăng cao thượng như thanh tùng nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ gật đầu chào hỏi. Ta chú ý hắn đã bỏ đi tăng bào, trang phục tục gia, xem ra hắn quả thật là có tâm hoàn tục.
··
Hoàng hôn ngày hôm nay, Hoa Nam Bình quả thật đến đây, một thân một mình, ngay cả thị vệ và thái giám cũng không dẫn theo, tuy nói Tướng quân phủ gần hoàng cung, nhưng bình thường hắn đến ít nhất cũng mang theo hai thị vệ, ta có chút lo lắng, nhỏ giọng khuyên hắn đôi câu.
Hắn lại mỉm cười giơ bàn tay giấu sau lưng hắn đến trước mặt ta, nhẹ nhàng đong đưa, ánh mắt ta “ba” một cái liền sáng lên.
“Ngươi tắm rửa trước đi…” Ta gian nan dời tầm mắt qua một bên, nói, “Trên người có mùi nước ao, ta nghe thấy khó chịu.”
Hắn rũ mắt do dự một lát, xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau Triệu Khả tiến vào, bĩu môi với ta bắt đầu chuẩn bị cho ta tắm rửa.
Ta chỉ đơn giản tắm trong thùng gỗ một chút, liền đuổi nàng ra, mềm chân mặc y phục, mở cửa sổ ra chuẩn bị lẻn ra bên ngoài.
Đang lúc ta muốn thở phào nhẹ nhõm, chân của ta lại không chạm tới được mặt đất kiên cố mà bị cuốn vào một cái ôm ấm áp ẩm ướt mang theo hơi thở tươi mát.
Thanh âm Hoa Nam Bình nghe qua có vẻ bất đắc dĩ, “Ta biết mà.”
Ta vô lực giãy dụa, không biết rốt cuộc hắn bỏ cái gì vào rượu cho ta uống, chỉ có thể chôn bả đầu vào cổ hắn cam chịu.
“Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hôm nay nàng phải theo ta!” Hắn bình thản nói.
Thân mình ta có chút cứng ngắc.
Hoa Nam Bình xoa xoa lưng ta, “A Ngọc, tin tưởng ta, sẽ không đau.”
Ta cắn răng phẫn uất, “Ngươi ỷ vào việc ta thích ngươi, làm xằng làm bậy.”
Hắn nghiêng mặt rũ mắt nhìn ta, trong mắt rạo rực ý cười, ánh trăng như sương rơi trên gương mặt của hắn, viền quanh bóng dáng hắn, ánh trăng nhợt nhạt rọi phía sau hắn, làm nổi bật một thân như ngọc của hắn, trên lông mi và gương mặt hắn vẫn lưu lại mấy giọt nước chưa lau đi, lung lay như sắp rơi xuống.
Rượu chưa tán đi trong bụng ta lại dâng lên một trận, cảm giác hỗn loạn kia lập tức khuếch tán lên đến đầu, cắn nuốt hơn phân nửa lý trí ta, hô hấp của ta bắt đầu dồn dập.
Hắn vỗ vỗ lưng ta, “Tư vị thúc tình rất khổ sở, A Ngọc, nàng thật sự không muốn sao?”
Ta hung hăng nhắm mắt lại, cắn răng nhỏ giọng nói, “□ đáng xấu hổ —— “