Editor: V-Emy
Ân Đào Đào lại cúi đầu suy nghĩ một lát rồi ghé vào lỗ tai ta nói, “Như Ngọc nè, ngươi nói bệ hạ từng tuổi này mà chưa chịu lập hậu, có phải là…”
Nàng tỏ ý bảo ta dựa vào gần một chút, sau đó đè ép giọng nói thật thấp nói: “… có… bệnh…kín…… hay không?”
Nước trà trong miệng ta suýt nữa thì bị phun ra, ta lúng túng nuốt vào nói, “Tiên đế lập hậu không phải còn trễ hơn sao? So với tiên đế, bệ hạ tuổi này chưa lập hậu cũng không có gì đáng trách…”
Ân Đào Đào quả quyết lắc đầu, “Còn lâu mới phải, tiên đế khi đó không lập hậu, còn không phải là vì nhớ thương cô cô nhà ngươi sao. Nhưng bệ hạ ngài… nhớ thương ai chứ?”
Ta lắc đầu.
Ân Đào Đào rùng mình, “Bệ hạ nhớ thương người nào, người đó nhất định không may rồi.”
Ta chỉ có thể yên lặng uống trà không nói lời nào.Ân Đào Đào đột nhiên lại bắt đầu bát quái, “Ta nghe nói bệ hạ nuôi dưỡng một tiểu hài tử ở trong cung, cỡ một hai tháng tuổi, ” nàng thấy biểu tình dại ra của ta, liền hình dung cụ thể nói, “So tuổi với Yên Nhạc nhà ngươi cũng không kém mấy, ngươi nói có phải là nhi tử của bệ hạ không?”
“Phỏng chừng là vậy…” Ta nói.
Nàng vung tay áo, “Cái gì mà phỏng chừng, phải là nhất định mới đúng!”
Ta ấp a ấp úng: “Nói chuyện này cũng không tốt, dù sao đứa nhỏ bệ hạ mang về còn bé, lại không có nương, huống chi cũng không công bố tin tức gì ra ngoài.”
Ân Đào Đào còn nghiêm túc tự hỏi một lát, thấy Triệu Khả đi ra ngoài châm trà, chung quanh không có người, mới nhỏ giọng nói với ta, “Cũng phải, tuy nói tâm tư bệ hạ quá sâu không thích hợp làm tướng công, nhưng dung mạo cũng coi như thế gian hữu hạn, hàng năm ta vào triều có đôi khi còn nhịn không được nhìn ngây ngốc, nương của đứa nhỏ kia nếu thật sự chướng mắt bệ hạ, không chừng chính là một kẻ mù.”
Ta co rút khóe miệng, “Nói không chừng nương của đứa nhỏ coi trọng cái bên trong hơn.”
“Cái gì mà bên trong với chả bên trong.” Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, đột nhiên có chút không yên lòng hỏi ta, “Như Ngọc nè, mấy năm nay, ngươi đối với bệ hạ, có từng buông tha hay không?”
Ta rũ mắt uống trà, “Ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ…” Hắn không chịu buông tha ta.
Chạng vạng hôm nay lúc ta hồi phủ, ngoài ý muốn gặp được một vị cố nhân.
Người nọ xoay người lại với ta, chắp tay trước ngực niệm câu Phật hiệu. Khí chất trên người vẫn giống như mấy năm trước, cao thượng như tùng xanh ở nơi thâm sơn tuyết rơi, như lá trúc đung đưa trong gió mát.
Ta vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc, “Tần Minh?”
Hòa thượng phảng phất như không dính khói lửa nhân gian khẽ vuốt cằm nói, “Bần tăng pháp danh Hư Tịnh.”
Ta dừng cước bộ lại, do dự mà hỏi hắn, “Ngươi tới nơi này, có chuyện gì sao?”
“Trưởng công chúa ra lệnh bần tăng ôn tình cũ với Triệu thí chủ, nếu có thể tro tàn lại cháy, liền không thể tốt hơn.” Hai tròng mắt hắn trong suốt như nước nhìn ta, thần sắc cao thượng không thể ức hiếp.
Ta rung động tâm niệm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, ta nhất thời cảm thấy nhất định là bản thân không sạch sẽ, dùng ý niệm phàm phu tục tử trong đầu làm bẩn đại sư…
Hắn bình tĩnh nhìn ta, tiếp tục nói, “Suy nghĩ của thí chủ đều là chính xác, trưởng công chúa quả thật là bảo bần tăng đến câu dẫn thí chủ.”
Ta thiếu chút nữa thì sặc, thuận khẩu khí, mới nói, “Lặn lội đường xa có lẽ ngươi cũng mệt mỏi, đi vào nói sau.”
“Bần tăng còn có nơi phải đi, lần này đến, còn muốn chuyển tới thí chủ vài câu.”
“Xin cứ nói.”
Hắn vừa thương hại vừa từ bi rũ mắt nhìn ta, “Trưởng công chúa nói, vô luận cuối cùng cô ở cùng với ai, nàng đều phải ngáng chân chuyện tình cảm của cô cả đời.”
Ta hoảng sợ.”Tần Minh, nể tình chúng ta quen biết lâu như vậy, giúp ta khuyên nhủ trưởng công chúa đi.”
“Bần tăng pháp danh Hư Tịnh.” Hắn ôn hòa lập lại lần nữa, sau đó gật đầu nói, “Bần tăng đương nhiên sẽ dốc hết sức cảm hóa cho nàng ấy, thí chủ yên tâm.”