Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 60 Tự làm tự chịu – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 60 Tự làm tự chịu

Editor: V-Emy

Ta cảm giác được tay hắn nắm cổ tay ta hơi run rẩy, lòng bàn tay nóng bỏng dán vào cổ tay ta, nóng đến truyền vào lòng ta.

Hoa Nam Bình thấy ta không phản ứng, lại rũ mắt thấp giọng lập lại lần nữa, “A Ngọc, đêm nay đừng đi.”

Lòng hư vinh của ta đột nhiên dâng vọt một cách thần kỳ, ta không đứng đắn xoay người lại nâng cằm của hắn lên, một bộ dáng trêu ghẹo con gái nhà lành đáng đánh đòn, “Hoa Bình nha Hoa Bình, ngươi đang muốn tự tiến cử sao?”

Hoa Nam Bình đẩy tay của ta ra, kéo ta xuống gần hắn, bờ môi của hắn dán vào lỗ tai ta, trong hơi thở có dòng khí ấm áp phun lên vành tai ta, nhồn nhột. Hắn nói, “Đúng đó thì sao?”

Hắn thật sự cách ta rất gần, ta có thể ngửi được hương vị thanh nhã trên người hắn, ánh mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy cái cổ như ẩn như hiện dưới làn tóc đen rũ xuống của hắn, thật muốn làm cho người ta cắn một ngụm.

Ta thất thần.

Môi của Hoa Nam Bình rời khỏi lỗ tai ta, cách ta một khoảng, mắt hắn quét qua cằm của ta, ta đột nhiên giật mình tỉnh lại, hắn nhìn phản ứng của ta, từ khóe mắt tới chân mày đều tràn đầy xuân ý.

Ta lắp bắp, nói, “Bình… Hoa Bình.”

“Hử?” Hắn lười biếng trả lời ta một tiếng.

“Ngươi đừng như vậy, ta… ta sẽ nổi thú tính đó!” Ta che mặt.

Hắn nâng đôi mắt màu hổ phách lên nhìn ta, mơ hồ có chút thất vọng, qua hồi lâu, hắn xem như ta vẫn không có ý muốn lưu lại, dùng khẩu khí dụ hoặc nói, “Nam Chiếu tiến cống một thanh kiếm Long Tuyền, kiếm phong ba thước, thổi lông liền đứt, hiện nay đang để trong tẩm cung của ta, nàng thực sự không muốn đến xem sao?”

Ta bắt đầu gian nan giãy dụa.

Hắn quá mức hiểu biết ta, ra tay là trúng ngay tử huyệt của ta, quả thật là không phải hiện tượng gì tốt, ta gian nan chống đỡ qua cửa thứ nhất nhưng không chống đỡ nổi cửa thứ hai.

Vì thế, ta thử hỏi, “Do chú kiếm sư (thợ đúc kiếm) Nam Chiếu Thành Thanh chế tạo sao?”

“Đúng là Thành Thanh làm ra.”

Hắn thấy ta còn đang do dự, liền trực tiếp hạ trọng dược, “Nếu nàng không thích, ngày mai ta liền ban nó cho Hồ Mặc hoặc Ân Đào Đào.”

Ta gần như nhảy dựng lên, “Ta thích, ta thích, hiện nay Long Tuyền kiếm ở chỗ nào?”

Hắn hít một hơi, khẩu khí gọi ta vừa vội vừa giận, “A Ngọc!”

Mà ta đã có chút sợ sệt, hồi ức những đêm kia lại một lần nữa lướt qua đầu, đau đớn xé rách và va chạm dày vò. Người thường đều nói chu công chi lễ là chuyện tiêu hồn thế gian khó có được, nhưng mấy lần kia ta chỉ cảm thấy thống khổ, căn bản là không muốn trải qua lần nữa…

Nhưng hôm nay tên đã lên dây…

Ta liều mạng nghĩ đối sách, Hoa Nam Bình thấy ta không hề có động tĩnh, nhẹ nhàng cọ ta hai cái, lòng ta cả kinh, liền nhỏ giọng nói, “Mệt quá, ta muốn ngủ.”

Sau đó quyết đoán xoay người xuống dưới nhắm mắt giả bộ ngủ.

Ta không biết phản ứng kế tiếp của hắn là gì, bởi vì sau khi ta giả bộ liền lập tức ngủ say như chết, ngày hôm sau tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng, ngoại bào trên người ta bị cởi, trung y còn chỉnh tề, trên người đang đắp một lớp chăn mỏng.

Mà Hoa Nam Bình không có ở đây.

Ta đứng dậy phủ thêm ngoại bào, tính thừa dịp sắc trời còn chưa sáng rời khỏi hoàng cung, bước ra ngoài tẩm điện, ngoài ý muốn nhìn thấy Hoa Nam Bình đang cầm nến phê duyệt mấy bản tấu chương, hắn nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, hốc mắt hắn hơi xanh tím, gương mặt trắng nõn tràn ngập dục cầu bất mãn.

“Ngủ ngon giấc không?” Hắn bình tĩnh hỏi ta.

Ta hàm hồ trả lời lấy câu, tận lực không chạm đến sự oán giận của hắn, nhưng hắn nghe được ta trả lời, sắc mặt dưới ánh nến nhất thời có vẻ hơi tối tăm.

Ta khẩn trương cáo lui, cũng thuận tiện xin nghỉ buổi lâm triều hôm nay không tới.

Hắn hừ lạnh một tiếng, chuẩn.

Sự thật chứng minh, ta quả thực quá sáng suốt, Ân Đào Đào sau buổi lâm triều tìm đến chỗ ta, gương mặt đầy bi thảm, “Hôm nay tâm tình bệ hạ không tốt, liên lụy đến cả triều, ngay cả Tô thượng thư cũng bị răn dạy đôi câu, ta cũng không may mắn thoát khỏi, bệ hạ lôi chuyện hai năm trước ta phun nước miếng vào sứ giả Nam Chiếu ở Đông môn ra mắng ta một trận… Thật đúng là vừng cũ làm hỏng gạo.”

Ta vuốt xuôi lông nàng an ủi.

Ân Đào Đào thở dài một tiếng, “Ta cũng coi như không đến nỗi tệ, hai vợ chồng Công bộ thượng thư và Thị lang là thảm nhất… Bệ hạ ngài… ngài quả thực là dục cầu bất mãn, kết quả thây phơi khắp nơi, đại sát tứ phương!”

Ta: “… Đào Đào mấy từ loạn thất bát tao để hình dung của ngươi, dù sao, cũng có mấy phần đạo lý.”

“Như Ngọc ngươi cảm thấy ta nói quá đúng phải không, chúng ta đều cảm thấy như vậy, hiện tại hậu cung của bệ hạ không có một người, khẳng định là nghẹn chết đi được.” Ân Đào Đào còn nghiêm túc suy đoán.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.