Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 6 Chẳng lẽ công tử thích ta? – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 6 Chẳng lẽ công tử thích ta?

Người nọ dừng ở trước mặt hai người bọn ta một lúc lâu, ta quỳ đến phát bực, thoáng chạm vào đầu gối xoa xoa.

Hắn lúc này mới mở miệng, giọng lãnh đạm, trầm thấp tao nhã. Dễ nghe giống như tiếng khèn cha ta thường thổi vào ngày giỗ của mẹ. “Xin đứng lên.”

Thân thể ta còn chưa khỏe, quỳ quá lâu nên lúc đứng lên bị choáng một lúc. Ta cuống quít kéo lấy tay áo của đồng liêu Hồ Mặc bên cạnh mới đứng vững.

“Tiểu tướng quân chú ý giữ gìn sức khỏe.” Hắn để lại một câu như vậy rồi quay đầu ngựa thúc ngựa rời đi, tà áo tung bay phấp phới.

Ta nhìn theo bóng hắn, quay đầu nghiêm túc nói với Hồ Mặc: “Thất vương gia thật —— thật đẹp trai.”

Hồ Mặc bị sặc: “Ta tưởng năm đó ngươi cướp hắn về phủ đã biết thế rồi.”

Ta lúc này mới khôi phục tinh thần, liền nhớ ra sau khi ta về Trường An cha ta từng nhắc tới cái tên Hoa Nam Bình này. Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Thì ra là hắn.”

“Nhân vật như vậy mà cũng có thể quên, tiểu tướng quân trí nhớ tốt.” Hồ Mặc và ta cùng lưu luyến nhìn cái bóng của người nọ.

“Bệnh lâu năm chưa lành, bệnh lâu năm chưa lành.” Ta nói đùa.

Hồ Mặc cũng là người nhanh mồm nhanh miệng: “Ủa chớ không phải tiểu tướng quân bị bệnh ở đầu sao?”

Ta mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

Hắn run lên, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hoa Nam Bình sắc đẹp khuynh thành, Giang Hành Tri tài năng tuyệt thế, không phải nói bừa, không phải nói bừa.”

Ta vuốt tay áo không hề phản ứng lại hắn, ta đương nhiên biết những lời này, hơn nữa cũng biết phía sau còn hai câu.

Hoa Nam Bình sắc đẹp khuynh thành, Giang Hành Tri tài năng tuyệt thế.

Thương thay cho khuynh thành với tuyệt thế, cùng gặp phải đá cứng đúng là hiếm thấy.

Cha ta gọi ta là Như Ngọc, Như Ngọc Như Ngọc cũng ngọc, cho nên đá cứng kia đương nhiên là chỉ ta. Ta cùng với Giang Hành Tri, người ngoài nhìn vào đều xem ta là bạo điễn*, còn Giang Hành Tri là thiên vật*. Đến bây giờ, cho dù là thầy mù kể chuyện cửa Đông hay mấy bà mấy cô thích buôn chuyện, đều thổn thức không thôi.

(*Bạo điễn thiên vật: tàn hại hết của trời)
Hắn lúc này mới bỏ qua cho ta, mở hộp thức ăn trong tay, lấy mấy món trong hộp đặt lên bàn, “Nếm thử xem có hợp khẩu vị không!”

Ta lập tức cảm động không thôi.

Cha ta trị gia như trị quân, phòng bếp đúng giờ tắt lửa, ta đã bỏ giờ cơm thì đừng hòng mong tìm được nửa cái bánh bao nóng. Muốn ăn khuya hay gì gì đó, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ta lấy đôi đũa Giang Hành Tri đưa qua, ăn ngấu nghiến như hổi đói.

Sau khi ăn xong ta thỏa mãn làm ổ trên ghế, hắn lấy ra một cái khăn lau vết mực dính trên mặt cho ta, ta cầm lấy tấm bản đồ bên cạnh cẩn thận nghiên cứu.

Hắn đột nhiên hỏi: “Hôm qua phu nhân bất an vu thất, có thể giải thích cho Hành Tri được không?”

Hôm qua ta cảm thấy cái câu bất an vu thất mà Triệu Thanh Y dùng không được thích hợp, cho nên hôm nay lúc rời Thái Y viện ta thuận tiện đến chỗ Trần lão quân sư kia khiêm tốn thỉnh giáo. Kết quả mà ta hỏi được khiến ta phun một miệng nước trà lên mặt Trần lão quân sư, ta nghiến răng nghiến lợi khai ra đầu sỏ gây chuyện là tên Triệu Thanh Y kia, có lẽ ngày mai hắn sẽ bị Trần lão quân sư bắt đến Dục Ấu đường (cô nhi viện) chép sách.

“Lời của tên Triệu Thanh Y kia tuyệt đối không thể tin.” Ta kéo ống tay áo của hắn còn nghiêm túc giải thích. “Ta tuyệt đối không có hồng hạnh xuất tường càng không thể cho ngươi mang nón xanh —— “

Giải thích được một nửa ta lại cảm thấy không được thích hợp, chúng ta vốn dĩ chỉ là vợ chồng giả, tại sao hắn lại tức giận vì việc này. Bởi thế ta thử hỏi:”Công tử… Chẳng lẽ công tử thích ta?”

Vốn đã chuẩn bị là sẽ bị ăn chửi, ai dự đoán được hắn chỉ vuốt nếp nhăn trên tay áo, hỏi lại ta: “Thì tính sao?”

“Tuyệt đối không được.” Ta nói, “Lúc bé cha ta đã dặn, tuyệt đối không thể nợ tình. Tình cảm, cái thứ này lãi suất kép tăng còn nhanh hơn quả cầu tuyết lăn, sợ lúc hoàn lại sẽ tựa như chiến trường thập diện mai phục, đến hài cốt cũng không sót lại.”

Hắn cụp mắt khe khẽ thở dài, tiếp tục lau vết mực trên mặt cho ta. Ta có thể cảm giác được lúc hắn nói chuyện hơi thở đều phả trên mặt ta, nhất thời đầu óc ngẩn ngơ.

Hắn nói: “Không sợ, chúng ta nợ tình thì đền thịt.”

Hắn cúi người xuống hôn lên khóe miệng ta, thấy ta không phản ứng rõ ràng liền ngậm luôn môi ta cẩn thận nhấm nháp. Ta phản ứng lại liền cuống quít lui sâu vào ghế, ta lui một chút hắn liền rướn người về phía trước. Ta rốt cuộc không đường lui, hắn nâng cằm ta lên, vô cùng dịu dàng lưu luyến mà cọ sát môi ta.

Ta khó khăn hít lấy hít để không khí dưới nụ hôn kéo dài của hắn, dùng sức đẩy hắn ra. Hắn thản nhiên nhìn ta, ánh mắt phức tạp đến nổi không phải loại người thô thiển như ta có thể hiểu. Trầm mặc một lúc, hắn lại muốn hôn ta, ta co rụt lại, vội vàng nói: “Ta… Ta… Ta đang mót.” Sau đó chui ra từ dưới cánh tay hắn. Hắn không có ý ngăn cản ta, ta thuận lợi chạy khỏi thư phòng nhanh như tia chớp.

Trước khi hắn đến ta đã uống một bụng nước trà, nó đang lắc lư trong bụng, động một chút là có thể nghe thấy tiếng vọng, cho nên… Không phải ta lấy lý do mắc tiểu mà trốn đâu.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.