Editor: V-Emy
Ta vốn tưởng rằng phản ứng của cha ta sẽ rất mãnh liệt, chính như như lời Hoa Nam Bình nói, toàn bộ Thành Trường An này, ta chưa bao giờ gặp qua nam nhân nào giống như cha ta, nương ta mất hơn hai mươi năm, người không chỉ không tái giá, ngay cả một thiếp thất bên người cũng không có, ngày giỗ nương ta hàng năm, người đều ngồi trong đình bát giác ở hậu uyển một đêm, thổi khúc mà lúc còn sống nương ta yêu thích nhất….. Loại tình cảm này bình sinh ta hiếm thấy, nam nhân chung quanh ta, Trần Lưu Danh háo sắc khắc ở trong xương, Hồ Mặc cũng là người cả ngày dạo hoa lâu, về phần Tô mỹ nhân, hắn là đoạn tụ, dĩ nhiên ngoại lệ!
Chỉ có mình cha ta, làm cho ta có thể tin tưởng trên đời này thực sự có tình yêu đích thực.
Ta an ủi cha ta nói chờ ta chuẩn bị vài ngày, liền lẻn vào Tây Lương mang nương ta trở về, cha ta lại quả quyết cự tuyệt, ta trăm tư không thể giải.
Ta đang do dự không biết làm như thế nào cho phải, trong triều Hoa Nam Bình lại đè áp nhiệm vụ lên người ta, giao cho ta huấn luyện cấm quân, nhưng ngay cả một giáo đầu cũng không cho ta sai sử, mỗi ngày ta mệt mỏi tới khi sắc trời đen kịt mới có thể về đến nhà, thậm chí ngay cả chuyện của nương ta cũng không có cơ hội suy nghĩ.
Cũng chính lúc này, ta lại phát hiện ta quả thật xem nhẹ cha ta.
Thần sắc lão gia tử suy sụp một thời gian, thế nhưng lại tươi tỉnh trở lại, hành vi cử chỉ vô cùng bình thường không có gì khác lạ, tựa như cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua có sự tình như vậy, ta không dám thử hỏi người, vì thế cũng cố ý giả vờ như không biết.
Buổi tối lúc ta về nhà ăn cơm, Triệu Thanh Y bẩm báo với ta, nói lão gia tử lại ôm Yên Nhạc ra cửa.
Ta hỏi Triệu Thanh Y: “Ngươi nói có khi nào cha ta lại chuẩn bị lén lút ra khỏi Trường An tìm nương ta hay không?”
Triệu Thanh Y lắc đầu, “Không có khả năng.”
“Vì sao?”
“Đừng nói chân lão gia đi không được vài bước, hơn nữa thần sắc của lão gia hiện nay, chỉ sợ là đã nghĩ thông suốt….. Tựa như…” Triệu Thanh Y nhìn vẻ mặt của ta do dự, nói tiếp, “Tựa như lúc trước tiểu thư đối với công tử.”
Ta khoát tay tỏ ý bảo ta đã biết, “Không phải mỗi buổi tối Yên Nhạc đều ngủ với cha sao, còn nói cho con biết làm gì?”
Nhi tử, nhi nữ của ta, nhi tử thì bị Hoa Nam Bình ôm đi, gặp mặt còn khó hơn lên trời, nữ nhi thì mỗi ngày đều bị cha ta ngậm trong miệng, nâng trên tay, ta chạm nhẹ một chút mà cha ta đã đau lòng dựng thẳng lông mày. Giờ phút này, ta có cảm giác địa vị của ta còn thấp hơn cả bùn đất nữa.
Cha ta đi rồi, ta ngồi ở trên ghế phát sầu, quay đầu hỏi Triệu Thanh Y, “Ngươi nói xem, sao đột nhiên cha ta lại muốn nữ nhân vậy?”
Triệu Thanh Y lắc đầu, “Không biết nữa, cưới nữ nhân, là chuyện rất đáng sợ, lão gia lại có bộ dáng vui vẻ như vậy.” Hắn dứt lời, phối hợp rùng mình một cái. Triệu Thanh Y là một nam nhân lớn tuổi sợ hôn nhân, phương pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ gì lão thái thái trong nhà hắn cũng dùng hết rồi, hắn vẫn không chịu thành thân, quả thực xem nữ nhân như mãnh thú hồng thủy.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, “Nữ nhân khủng bố như vậy sao?”
Triệu Thanh Y còn nghiêm túc gật đầu, “Không chỉ có ta, ngay cả Cố Phán Hề cũng nói như vậy.”
Ta kinh ngạc, “Phán Hề không phải luôn mơ ước muốn lấy một thê tử mỹ mạo sao? Làm thế nào mà hiện tại lại không muốn?”
Triệu Thanh Y cười hắc hắc, nói, “Từ sau lần đó tiểu thư sinh đứa nhỏ Phán Hề đỡ đẻ cho người, nói là để lại bóng ma không muốn ở trên giường cùng nữ nhân nữa.”
Ta nghe vậy áy náy, trách không được mấy ngày nay rất ít gặp Cố Phán Hề. Ngày khác ta sẽ dẫn hắn đi dạo Địch Lạc lâu, tìm cho hắn vài cô nương xinh đẹp, xóa sạch cái bóng ma lưu lại cho hắn, nếu không ta sẽ áy náy cả đời.
Về chuyện cha ta coi trọng lão bà của Tô Thiếu Ngân, ta nhất định sẽ làm hết sức, đừng nói là lão bà của Tô Thiếu Ngân, cho dù cha ta coi trọng Tô Thiếu Ngân, ta cũng sẽ hết sức thỏa mãn người.
Ta nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết tâm.