Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui – Chương 57 Trần Lưu Danh trở về – Botruyen

Tướng Quân Háo Sắc Không Có Nam Nhân Không Vui - Chương 57 Trần Lưu Danh trở về

Edit: V-Emy

Vị trí của Hồ Mặc cách ta gần nhất, lời của công chúa Tây Lương hẳn là hắn nghe được nhất thanh nhị sở, lúc trong đầu ta đang hỗn loạn, nghe được hắn hạ giọng nói với ta: “Triệu Như Ngọc, bình tĩnh!”

Ta gắt gao nhắm mắt lại, nắm đấm rũ ở hai bên sườn, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay cắm vào lòng bàn tay, chỉ chốc lát sau, có dòng chất lỏng ấm áp từ đầu ngón tay chảy xuống dưới, kỳ lạ là ta lại không cảm nhận được một chút đau đớn nào, trong đầu vẫn là hai câu công chúa Tây Lương vừa mới nói, “Chúng ta cùng một mẹ, đáng tiếc, bà ta đã điên rồi….”

Ta không biết thân mình ta không ngừng run rẩy là vì hưng phấn hay là vì không yên, hít sâu mấy hơi để tỉnh táo lại, ta giương mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy công chúa Tây Lương đang cáo lui rời đi lại nghiêng mặt liếc mắt nhìn ta một cái, thần sắc trào phúng.

Sau khi sứ giả Tây Lương rời đi, Phúc công công ở bên trên tuyên bố bãi triều, các đại thần lục đục đi ra ngoài, ta vừa mới động cước bộ, chợt nghe Hoa Nam Bình gọi ta, “A Ngọc, nàng tạm thời lưu lại.”

Đầu thu Thượng Lâm uyển hiu quạnh đầy ý vị, ban đêm gió tây thổi qua những tán cây xanh thưa thớt, đường nhỏ hẻo lánh trong rừng rơi đầy những phiến lá còn xanh, giẫm lên chúng không tiếng động.

Cung nữ, thái giám, thị vệ bên người Hoa Nam Bình đều bị bỏ lại ngoài rừng, hắn dẫn ta đi sâu vào trong, ta không biết hắn đang muốn nhớ lại hay muốn đùa giỡn cái gì, cho nên chỉ có thể phối hợp. Thái độ của ta vô cùng có lệ, hiện tại ta chỉ do dự rốt cuộc là nên mau chóng chạy về nhà thương lượng đối sách với cha ta hay cần phải gạt cha ta dùng năng lực của bản thân mang nương ta trở về.

Nhưng vì sao nương ta sau khi rời cha ta đi nhoáng một cái hơn hai mươi năm không có tin tức, chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn bên ngoài, bởi vì bà không chịu nổi kích thích cho nên điên sao?

Hoa Nam Bình nhìn ra ta không yên lòng, dùng sức bóp cổ tay ta, ta hồi thần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân của hắn.

Không biết đi được bao lâu, hắn mang ta tới chỗ một tàng cây to lớn đến nỗi hai người giang hai cánh tay cũng khó có thể ôm trọn, hắn hỏi, “A Ngọc, nàng còn nhớ rõ trước kia nàng từng ở dưới cây này chôn cái gì không?”

Chuyện cũ trước đây tuy rằng ta đã nhớ lại được hơn phân nửa, nhưng chuyện này hiên tại ta không có ấn tượng, chỉ có thể lắc đầu.

Hắn dường như có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng lập tức phản ứng được, “Là ta quên, ngày đó nàng uống rượu.”
Cha ta nhìn thấy ta đến, chỉ chỉ Trần Lưu Danh đang quỳ: “Như Ngọc, con đi khuyên nhủ nó đi.”

Trần lão quân sư được cha ta khuyên rời đi, ta đỡ Trần Lưu Danh đứng dậy, nhỏ giọng oán thầm, “Sớm nói qua háo sắc chậm trễ chính sự, ngươi thế này bị lão quân sư đánh là đáng đời.” Ta nhìn phía sau lưng hắn, huyết nhục mơ hồ vô cùng thê thảm, khẩn trương kêu Triệu Khả đang đi theo phía sau ta đi thỉnh Cố Phán Hề lại đây.

Trần Lưu Danh cắn răng nói, “Mấy vết thương nhỏ không tính là gì, Diệu Tô nàng vì ta mà rời bỏ người nhà, ta làm sao có thể phụ nàng?”

Ta nghe ra Diệu Tô hẳn là nữ nhân Tây Lương mang thai kia, chỉ có thể bĩu môi cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật là điềm tĩnh nhưng hậu trạch nhà ngươi chỉ sợ không được yên ổn.”

Trần Lưu Danh là người đã có thê tử chính quy, thê tử hắn tính tình đại khí tựa như pháo hở chút là cháy, xưa nay không thể chịu được ánh mắt Trần Lưu Danh dừng lại trên người tiểu cô nương nào dù chỉ một lát, nay hắn đỉnh đạc mang một cô nương mang thai như vậy trở lại, biểu tình trên mặt thê tử Trần Lưu Danh hắn, ta đều có thể tưởng tượng ra được.

Nào biết Trần Lưu Danh căn bản không chút để ý, hắn khàn khàn hai tiếng, miễn cưỡng dựa lên ghế, nói với ta, “Ta vốn nghĩ chờ Diệu Tô sinh đứa nhỏ rồi trở về, nhưng lại có chuyện hiện giờ đang nghẹn trong lòng ta không chịu nổi.”

Ta hiếu kì vẻ nghiêm túc của hắn, gật đầu nói, “Có chuyện gì, nói đi.”

Trần Lưu Danh soàn soạt một tiếng ngồi xuống ghế, động đến vết thương cũng không để ý đau đớn, hắn kích động nói, “Phu nhân còn sống!”

Tay ta nắm chén trà cương cứng, giương mắt chăm chú nhìn thần sắc của Trần Lưu Danh, hỏi, “Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?” Nếu Trần Lưu Danh thật sự gặp qua nương ta, như vậy hoàn toàn phủ định giả thiết công chúa Tây Lương lừa gạt ta.

“Không dám có chút vọng ngôn.”

Cửa phát ra tiếng răng rắc rõ ràng, như tiếng mảnh gỗ bị bẻ gãy, ta ý thức được có người nghe lén, nhíu mày đi ra ngoài, không nghĩ lại nhìn thấy cha ta hai mắt đỏ đậm ngồi ở trên xe lăn, thân mình không ngừng run rẩy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.