Editor: V-Emy
Ta vừa lòng cười.
Hoa Nam Bình thấy ta không nói lời nào, đột nhiên có chút luống cuống, “Triệu Như Ngọc, ta hỏi lại nàng, nàng vừa mới gọi ta là cái gì?”
“Ngươi không phải không nghe thấy được.”
Trên mặt hắn tràn ngập sự khó tin, môi run rẩy, cúi đầu lộ ra một nụ cười ôn nhu.”A Ngọc, rốt cuộc…”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Ta cũng không nhớ hết toàn bộ.”
Sự vui sướng trong mắt hắn vẫn không chút nào suy giảm: “Nàng chịu gọi ta như thế, chứng tỏ nàng đã nhớ lại rất nhiều, A Ngọc, rồi sẽ khá hơn.”
Ta chỉ cảm thấy không được tự nhiên, rất áp lực.
Nữ nhi trong lòng Hoa Nam Bình đột nhiên bắt đầu oa oa khóc, ta chỉ chỉ nữ nhi, chuyển hướng đề tài, “Có lẽ nàng đói bụng.”
Hoa Nam Bình vẫy tay thị vệ đứng cách đó không xa, “Mang Yên Nhạc đi tìm nhũ nương đi, thuận tiện kêu nhũ nương tẩy rửa cho nàng.”
Ta cười khẽ, hắn còn nhớ Giang Hành Tri từng hôn Yên Nhạc một cái cơ đó.
Thị vệ ôm đứa nhỏ cẩn thận lui ra, Hoa Nam Bình xoay người cầm tay của ta, cúi đầu chăm chú nhìn ta, “A Ngọc, rồi sẽ nhớ lại thôi, chúng ta không vội, ta chờ nàng, được không?”
Ta gật đầu đáp ứng.
Hắn híp mắt lại, từ khóe mắt đến chân mày tràn đầy ý cười.
Bóng râm ngày hè in bóng trên y bào hắn, theo gió đung đưa, cách đó không xa hoa lựu đã nở rực lửa.
Hắn cúi đầu gắt gao sít chặt tay của ta, dùng sức đến mức làm ta hơi đau, hắn nói, “A Ngọc, gọi ta lần nữa.”
··
Trong tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, các vị đồng liêu đến chúc mừng chỉ biết ta sinh một nữ nhi. Nữ nhi bởi vì lớn lên giống ta, không được người ta xem trọng mấy, toàn chúc phúc ta có nữ nhi giống mẫu thân, là phúc của Đại Hoa, cha ta nghe được sắc mặt càng khó coi.
Ta chống trán, công chúa Tây Lương này quả nhiên là nhằm vào ta.
Không muốn tiếp tục nghe, ta liền dứt khoát trèo tường vào một cung điện.
Cuối cùng nghe thấy thanh âm Giang Hành Tri mang theo chút ảo não: “Ta nói lại lần nữa, ngươi đừng vội hồ nháo, nếu không phải vì khuôn mặt này của ngươi, ta đã sớm lấy mạng của ngươi đi tế mẫu thân ta!”
Ta vượt qua hơn mười bức tường, thẳng đến khi thở hổn hển mới nhìn thấy mấy chữ chữ Cẩm Vân điện vàng nền đen. Ta tìm một chỗ thấp, nhón chân nhẹ nhàng nhảy qua, nhảy vào trong cung điện, may mắn nơi ta nhảy vào có vẻ hẻo lánh, không có ai canh gác.
Ta lục tìm ba bốn cái phòng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, Cẩm Vân cung này vậy mà lại không có một thị vệ gác, thậm chí ngay cả tuần tra ban đêm cũng không có một người, không khỏi rất bất thường.
Chợt nghĩ thông suốt, ta cũng không ẩn núp nữa liền trực tiếp đi từ hành lang đến chủ điện.
Đẩy cửa đại điện ra, người nọ đang ngồi dưới ngọn đèn rũ mắt cầm một cây bút lông, trong tay cầm một quyển tấu chương, bên cạnh có mấy quyển đã phê duyệt xong, thoạt nhìn đã ở trong này được một lúc, thấy ta tiến vào hắn giương mắt nhìn thấy, lộ ra một nụ cười trong trẻo: “A Ngọc.”
Ta xoay người hành lễ, “Bệ hạ, mạo muội tiến đến, vi thần chỉ muốm xem đứa nhỏ, bệ hạ xin thứ cho tội.”
Hắn chỉ một phương hướng, “Nó ngủ rồi.”
Ta nâng bước muốn đi qua, hắn lại lên tiếng ngăn ta lại, “Vì sao lại né tránh ta như vậy? Nàng nhớ ra cái gì rồi sao?”
Ta giật mình ngừng bước, rũ mắt không nói.
Sức quan sát của hắn làm cho ta sợ hãi, từ khi sinh hạ đứa nhỏ, có ba bốn đoạn ngắn lướt qua đầu ta, tất cả đều là về hắn, không có ngoại lệ, ban đầu ta có chút kinh hoảng, sau đó cũng bình tĩnh tiếp nhận, về sau nữa, cho đến đêm hôm qua, ta đã nhớ ra nửa năm ta mất tích kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
“Ta chỉ làm một chuyện rất có lỗi với nàng… Nàng không tha thứ cho ta cũng không sao, bản thân ta cũng không thể tha thứ cho chính mình.” Hắn thở dài, buông tấu chương trong tay, đi về phía ta.
Ta đột nhiên cảm thấy lửa giận ngùn ngụt, “Nói tha thứ hay không tha thứ làm gì, sớm biết có ngày hôm nay thì làm gì có lúc trước, thế nhân đều biết bệ hạ ngài là người đi một bước nghĩ mười bước, làm sao có thể không nghĩ tới kết quả bây giờ, ngài dù sao cũng ỷ vào việc ta thích ngài.”
Hoa Nam Bình thấy ta tức giận, có chút ngạc nhiên, hắn rũ mắt xuống lại chợt lóe lên một cái, không biết nhớ tới cái gì, trong đôi mắt đột nhiên lại lấp lánh ấm áp, hắn nâng mắt lên chăm chú nhìn ta, “A Ngọc, nàng đừng nóng giận, nếu thật sự nàng vẫn cảm thấy ủy khuất, ta cho nàng cường lại là được.”
___________________________
V-Emy: “A Ngọc A Ngọc, nàng mà còn béo nữa ta sẽ không muốn nàng!” đúng là hai anh em, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau:v